Nửa đêm, Quỷ Trủng.

Nơi từng làm vô số tu sĩ nghe danh cũng hồn bạt vía. Danh xưng cấm địa của nó tuyệt nhiên không phải là hữu danh vô thực.

Nơi đây giam cầm những ma vật bị lưu đày , tụ tập lũ yêu tà quái dị cùng vô vàn yêu tà quỷ lệ sinh sôi không dứt, oán khí ngập trời đến mấy trăm năm không tan. Dẫu là đêm trăng sáng, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua màn đêm người ta vẫn có thể mơ hồ thấy được giữa không trung từng làn sương đỏ như máu lượn lờ giữa không trung âm trầm rợn tóc gáy.

Quỷ Trủng âm tà trùng điệp, ít ai dám bước vào. Thế nhưng giờ khắc này, dưới ánh trăng lờ mờ lại thấp thoáng hai bóng người đối đầu, sát khí lạnh buốt như chém vào da thịt.

Trong khe tối chồng chéo, một kẻ mình đầy huyết ô khập khiễng nằm bệt trên đất, bị vây trong thế trận tuyệt sát.

“Ngươi... vậy mà còn sống?”

Thân hình gã thanh niên vạm vỡ cất tiếng cười ha hả đầy ác ý, chân hắn không chút lưu tình đá mạnh vào thân ảnh đang nằm kia:

“Cái gì mà kiếm đạo thiên tài, cái gì mà công tử thế gia, kết quả cũng chỉ là rơi vào cảnh này, chẳng phải vẫn phải chết dưới tay lão tử sao!”

Một cú đá không chút lưu tình giáng thẳng bụng.

Người nọ vốn trọng thương, một thân bạch y đã sớm nhuốm đỏ máu giờ lại bị một cước đánh trúng miệng vết thương nơi bụng lập tức rách toạc, máu tươi phun ra xối xả cảnh tượng thảm thiết đến cực điểm.

Thấy người kia vì đau đớn mà thân thể run rẩy kịch liệt, thanh niên cười phá lên, tiếng cười tràn đầy nhục mạ:

 “Ngươi cũng biết đau sao? Lúc trước Bùi thiếu gia ngươi chặt đứt ngón cái ta, ngông cuồng không ai sánh kịp!”

Người nằm dưới đất vốn đã gần như tắt thở, đầu rũ xuống chẳng buồn nhúc nhích. Nghe tới đây hàng mi dài khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt lạnh lẽo quét tới.

Đôi mắt ấy phủ đầy tơ máu.

Trong con ngươi đen sâu thẳm như giếng cổ, từng tia từng tia huyết sắc như dây leo ma quái không ngừng sinh trưởng, từng chút từng chút một tràn ra quấn lấy cả không khí xung quanh, áp lực ngột ngạt như thú dữ đang rình mồi.

“Ngươi... còn nhớ sao?”

Thanh niên đối diện ánh mắt ấy, trong lòng run lên ngoài mặt vẫn cười khinh miệt:

 “Năm đó ta vốn là gia đinh của Bùi phủ, một lòng thầm mến nàng hầu tên Tri Tước, mong có thể đêm đêm cùng nàng hẹn ước. Ai ngờ bị Bùi thiếu gia ngươi lấy danh 'đồi phong bại tục' mà trục xuất khỏi phủ, còn bị phạt trượng đến thừa sống thiếu chết! Ai có thể ngờ, ngày hôm nay ngươi lại rơi vào tay ta?”

Chuyện xưa, tất nhiên là đã được hắn thêm thắt cho dễ nghe.

Kỳ thực năm đó, chỉ là hắn có lòng tà niệm ý đồ cưỡng đoạt Tri Tước. Tri Tước sợ hãi trốn tránh, hắn thẹn quá hóa giận quyết định trong đêm khuya vắng người ra tay cưỡng ép. Không ngờ vừa lúc ấy, Bùi gia tiểu thiếu gia luyện kiếm trở về, nghe thấy tiếng kêu cứu lập tức ra tay chém đứt ngón tay hắn.

Từ đó tiền đồ, danh dự, sinh kế, thậm chí cả nữ nhân trong lòng, trong một đêm hóa thành tro bụi.

Hắn thân bại danh liệt, không thể không gia nhập đám giặc cướp lưu lạc nơi thôn cùng ngõ hẻm, làm những chuyện giết người cướp của đê tiện.

Cơn giận dữ càng lúc càng cuộn trào trong lòng gã thanh niên, thanh kiếm trong tay hắn rung lên dữ dội. Hắn định bụng sẽ bồi thêm vài cú đá nữa cho hả dạ, chợt nghe thấy tiếng nữ tử áo đỏ bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở: “Quỷ Trủng hiểm ác khôn lường, mau chóng động thủ, đừng nên phí thời gian ở nơi này.”

“Cũng phải.”

Gã thanh niên nhếch mép cười nhạt, lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt lên yết hầu người đang nằm rạp, chỉ khẽ dùng một chút lực, một vệt máu đỏ tươi đã trào ra như hạt châu vỡ. “Bùi gia treo thưởng cao ngất để tìm tung tích tiểu thiếu gia, sống chết mặc bay. Cho dù ta có giết ngươi ở đây, số tiền kia cũng...”

Lời còn dang dở, thần sắc đột ngột biến đổi ánh mắt lạnh lùng quét về phía sau:

 “Ai?”

Nữ tử áo đỏ khẽ nhíu mày, nghe vậy liền nhìn theo, quả nhiên ở phía xa, trên một tảng đá lởm chởm quái dị xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Thị lực của người tu đạo vốn rất tốt, dù cách xa nhau một khoảng không nhỏ, cả hai vẫn có thể nhìn rõ dung mạo kẻ vừa đến.

Đó lại là một nữ nhân.

Một mình lẻ loi, dáng người thon thả yêu kiều, thậm chí còn... mang theo một hộp điểm tâm.

Không sai, chính là hộp điểm tâm.

Quỷ Trủng yêu ma hoành hành, những ngày này lại đúng vào thời điểm Quỷ Vực mở cửa, các tu sĩ ai nấy đều hận không thể mang theo toàn bộ gia sản, đao kiếm độc dược mọi thứ đều chuẩn bị kỹ càng, nhưng vị cô nương trước mắt này…

Gã thanh niên nhíu chặt mày, dời sự chú ý từ hộp điểm tâm kỳ lạ sang khuôn mặt nàng. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm.

Vị cô nương có lai lịch bất minh này tuổi còn rất trẻ, khoác trên mình chiếc váy lụa trắng như ánh trăng đơn giản, mái tóc đen nhánh được búi một cách sơ sài, lười biếng đứng trên đỉnh tảng đá quái dị.

Nàng không hề trang điểm cầu kỳ, từng đường nét lại tự mang phong tư rực rỡ ngạo nghễ. Đôi mắt dài nhỏ như lá liễu, trong sáng mà sắc sảo, khi tầm mắt hai bên giao nhau khóe môi nàng khẽ nhếch, như cười như không mang theo tia trêu chọc.

“'Muốn cùng Tri Tước kết giao', nói nghe thật đường hoàng, ai biết sau lưng lại làm ra những chuyện cầm thú không bằng.”

Dứt lời, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy xuống, y phục tung bay đáp đất không một tiếng động.

Thanh niên và nữ tử áo đỏ còn chưa kịp phản ứng, cũng không phát giác ngay khoảnh khắc giọng nói kia vang lên,  người nằm trên đất vốn im lìm như xác chết bỗng dưng sống lưng cứng đờ, cố gắng nhịn đau ngẩng đầu lên.

“Cô nương, làm việc gì cũng nên chú trọng đạo lý trước sau, nếu chúng ta đã phát hiện hắn trước, thì không đến lượt cô nhúng tay vào.”

Nữ tử áo đỏ siết chặt vỏ kiếm trong tay, phẫn nộ liếc xéo người thanh niên bên cạnh.

Quỷ môn đã mở, các đại tông môn cùng thế gia đều tụ hội tại đây. Lại thêm việc Bùi gia ra giá cao treo thưởng tìm kiếm tung tích tiểu thiếu gia, kẻ muốn nhúng tay vào phân một chén canh quả thực không ít.

Bọn họ lẽ ra nên sớm tốc chiến tốc thắng, để khỏi chiêu rước thêm phiền toái như lúc này.

“Thứ tự trước sau? Hai vị đều là kẻ giết người không ghê tay, vậy mà còn nói đến 'đạo lý' này sao?”

 Nữ tử áo trắng khẽ cười, đặt hộp điểm tâm sang một bên. Nàng nói đến đây, dường như hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái cũ, mỉm cười như hoa nở trong gió:

 “Mặc kệ các ngươi có nói đạo lý hay không, chỉ cần ta không nói đạo lý chẳng phải xong rồi sao?”

Nghe vậy, cả hai đều ngẩn người.

Xem khí chất nàng, rõ ràng không giống tà tu làm điều ác bị truy đuổi tới đây. Nhưng nếu là người trong chính đạo ——

Người của chính đạo sao có thể mặt không đổi sắc mà thốt ra những lời như vậy?

Kẻ đến không có ý tốt, tám phần là muốn đoạt người. Gã thanh niên và nữ tử áo đỏ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt vận chuyển linh lực rút kiếm thủ thế nghênh địch.

Đối phương cũng không vội vàng, một vệt bạch quang lóe lên từ túi trữ vật, một đạo hắc ảnh hiện ra.

Bóng dáng kia không phải phù phi kiếm, cũng chẳng phải nhạc cụ. Gã thanh niên ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện đó lại là một thanh trường đao đen nhánh. Theo động tác tay của nàng, vỏ đao rơi xuống, tỏa ra hàn quang âm lãnh như băng tuyết.

Dù là kẻ liều mạng như hắn, cũng chỉ thoáng liếc đã biết đây tuyệt không phải vật tầm thường.

Ngày nay, kiếm tu và pháp tu chia đều thiên hạ, người dùng đao không nhiều.

Một nữ nhân cầm thanh đao như vậy, càng hiếm thấy vô cùng.

“Thanh đao này...”

Nữ tử áo đỏ kinh hãi khẽ thốt: “Người Tạ gia?”

“Không thể nào!”

Thanh niên hung hăng cắn răng:

“Tạ Kính Từ đã trọng thương hôn mê suốt một năm, nghe nói tu vi đã hủy, chỉ sợ đời này cũng không tỉnh lại. Huống hồ, lấy thế lực của Vân Kinh Tạ gia, sao có thể để nàng đơn thân xông vào Quỷ Trủng? Nữ tử này, bất quá chỉ là kẻ dùng đao tầm thường muốn cướp phần thưởng mà thôi!”

Thiếu nữ kia không đáp lời khẽ cúi đầu ngắm nhìn trường đao trong tay, đôi mắt ánh lên tia sáng tối tăm.

Những lời này nói năng có trật tự, nàng suýt chút nữa đã tin.

Nếu như nàng không tên là "Tạ Kính Từ".

Với tác phong của Tạ gia, tự nhiên không thể để nàng một mình đến chốn cấm địa Quỷ Trủng nguy hiểm này. Nhưng nếu Tạ Kính Từ lấy danh nghĩa "đi dạo giải sầu" mà lén lút đến đây, thì lại là chuyện khác.

Về phần vì sao nàng muốn tránh né tai mắt của người khác..

【Đừng lằng nhằng nữa, mau động thủ đi!】

Trong đầu vang lên tiếng kêu bén nhọn.

Một giọng nói sắc nhọn vang lên trong đầu, Tạ Kính Từ nhíu mày khó chịu, không chịu nổi sự ồn ào này. Giọng nói kia tiếp tục gào thét: [Tổn thọ rồi! Hệ thống sắp sập rồi!]

Truy nguyên nguồn cơn, tất cả đều là do chuyện ngoài ý muốn kia.

Nguyên nhân sâu xa chính là vì cái thứ quái quỷ này.

Một năm trước, nàng vô tình gặp phải tà ma, toàn thân kinh mạch đứt đoạn, thức hải tổn thương nghiêm trọng, định mệnh là không còn khả năng tỉnh lại. Chính vào lúc đó, hệ thống xuất hiện.

Nó tự xưng là hóa thân của Thiên Đạo vô biên trong vô vàn thế giới. Chỉ cần Tạ Kính Từ hoàn thành mười nhiệm vụ làm ác nhân ở các tiểu thế giới, duy trì sự vận hành của Thiên Đạo nàng sẽ có thể trở về thân thể ban đầu.

Nói ngắn gọn, nàng chính là người chuyên đóng vai kẻ xấu phụng mệnh Thiên Đạo tận tình "buff" kinh nghiệm cho những kẻ được mệnh trời ưu ái. Khoảng thời gian ấy có thể ví như bóng ma thời niên thiếu của nàng.

Ai cũng biết ở các tiểu thế giới, ác vai không phải là nhân vật có chiều sâu, mà chỉ là công cụ để "vả mặt" trắng trợn cho nhân vật chính. Thiếu chỗ nào thì lấp vào chỗ đó, cần cù và thật thà đến mức có thể so sánh với những con lừa trong đội sản xuất.

Còn Thiên mệnh chi tử thì sao?

 Bất luận là nam hay nữ, luôn là vẻ đẹp hoàn hảo 360 độ không góc chết, một nụ cười cũng đủ khiến người ta mơ tưởng đến chuyện trăm năm. 

Diện mạo thanh tú, khí chất vân đạm phong khinh, đặc biệt thích cái điệp khúc "ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", cốt truyện cũ rích cũng chẳng hề ngán, lần nào cũng ngầm "bức" người khác bằng trò giả heo ăn hổ.

Còn nàng thì hỡi ôi, đúng là 361 độ toàn góc chết, cười lên dữ tợn thì y như nghiến răng ken két. Ra tay thì đầy tự tin, kkết cục thường là "đánh địch tổn thất trứng ngỗng, ta thiệt hại một trăm triệu", hơn nữa càng đánh càng hăng quyết không bỏ cuộc, lần nào cũng tự mình đào hố chôn mình trong màn tự sát mãn tính.

Vai ác độc của nàng thường chỉ sống đến giữa trưa, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ "tạch".

 Aizzz…

Sau khi bóp nát 138 cái chén sứ, cắn vỡ bốn cái răng, vô số lần trợn mắt to như chuông đồng, Tạ Kính Từ cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, vinh quang về hưu. Phần thưởng của nàng không chỉ là tỉnh lại đúng hẹn từ trạng thái chắc chắn phải chết, mà còn tiện thể biết được cốt truyện tương lai của thế giới này.

Vị hôn phu mà nàng chưa gặp mặt vài lần sẽ hắc hóa nhập ma, tàn sát sạch sẽ các đại gia tộc trong giới tu chân, chỉ chừa lại Vân Kinh Tạ gia, dẫn đến sinh linh đồ thán thiên hạ đại loạn, cuối cùng bị các đại năng liên hợp tiêu diệt.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Vị hôn phu của nàng là ai? Chính là Bùi Độ, tiểu thiếu gia cao cao tại thượng của Bùi gia, thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp của giới tu chân, năm nào cũng tranh giành vị trí học sinh giỏi nhất Học cung với nàng, nói một tiếng "ánh sáng chính đạo" cũng không quá. Vậy mà nói hắn hắc hóa nhập ma…

Dùng một từ thông tục ở tiểu thế giới nào đó mà nói, thì cũng chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc đi nhổ cây liễu.

Mang tâmlo lắng cho tương lai, Tạ Kính Từ hỏi hệ thống đại khái nguyên nhân.

Thì ra Bùi Độ không phải huyết mạch chính thống của Bùi gia, mà là một hài đồng bị nhặt về nhiều năm trước. Sở dĩ hắn có thể vào được Bùi gia, hoàn toàn là vì dáng vẻ cực kỳ giống đại thiếu gia đã chết yểu.

Lúc hắn phong quang hiển hách chẳng những cùng Vân Kinh Tạ phủ đính hôn,mà còn ẩn ẩn có ý muốn tranh đoạt vị trí gia chủ, đương nhiên dẫn đến sự đố kỵ của đương gia chủ mẫu Bạch Uyển và hai vị huynh trưởng, chỉ muốn trừ khử cho hả dạ.

Những ngày gần đây, Quỷ Trủng náo động, cánh cửa Quỷ giới sắp hiện thế, mọi người trong Bùi gia đều đến đây trấn ma. Trong cảnh hỗn loạn đó, chính là thời điểm thích hợp nhất để ra tay.

Theo kế hoạch, nhị thiếu gia Bùi Ngọc giả vờ lạc đường cùng mọi người, kỳ thực ở bên vách núi âm thầm điều khiển hương dẫn ma, triệu hồi một lượng lớn yêu ma chờ thời cơ hành động.

Cùng lúc đó, Bạch Uyển sẽ dẫn Bùi Độ đến bên vách núi. Với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ rút kiếm trừ ma.

Nhưng Quỷ Trủng tà khí cuồn cuộn, yêu tà hung lệ bạo ngược, chỉ dựa vào sức của Bùi Độ tất nhiên không thể đơn độc chống đỡ.

Thật sự đáng thương.

Hắn dâng lên một tấm chân tình, không ngờ người hắn liều mạng bảo hộ lại đang âm thầm vì hắn bày mưu lập trận, an bài một kết cục hẳn phải chết.

Yêu ma thế tới như thủy triều, Bùi Độ lực kiệt như nỏ mạnh hết đà. Để thoát ra khỏi trùng vây, hắn buộc phải lấy gân mạch trọng thương làm đại giới vận dụng cấm thuật gia tộc.

Đáng tiếc, kiếm khí dù sắc bén cũng chỉ có thể trảm tà trừ yêu, không phòng nổi lòng người hiểm ác.

Bạch Uyển thừa cơ hội này, đem ma khí nồng đậm mà bà ta đã thu thập được, lặng lẽ đưa vào cơ thể hắn. Gân mạch vốn đã tổn thương, nay lại thêm ma khí xâm nhập, chắc chắn thần trí sẽ hoàn toàn hỗn loạn, bị sát khí chi phối.

Thế nên khi Bùi gia đuổi tới, chỉ thấy tiểu thiếu gia toàn thân ma khí vờn quanh, máu me đầm đìa tay cầm trường kiếm, mũi kiếm kề sát vào cổ Bạch Uyển.

Bạch Uyển hai mắt đẫm lệ tự khóc tự thuật, run rẩy tố cáo Bùi Độ tư thông Ma tộc, mưu hại mẫu tử nàng, tội ác tày trời, trời đất khó dung.

Gia chủ Bùi Phong Nam giận tím mặt, không chút do dự thi triển chưởng phong, lấy danh nghĩa "quét sạch ma chủng", đánh Bùi Độ rơi thẳng xuống đáy vực sâu.

Tưởng rằng đã thê thảm đến cùng cực, nào ngờ đây mới chỉ là bắt đầu.

Cuộc đời hắn từ đó không chỉ đóng kín cánh cửa cuối cùng, mà cả khe cửa nhỏ nhất cũng bị phong tỏa, hoàn toàn chìm vào đêm đen vô tận.

Bùi Độ dựa vào một tia linh lực còn sót, may mắn sống sót nơi đáy vực nhưng lại gặp phải giặc cỏ giết người không chớp mắt, chịu đủ mọi sự hành hạ, lăng nhục.

Tuy rằng cuối cùng hắn đã tuyệt địa phản sát, nhưng sau đó hết chuyện này đến chuyện khác dồn dập kéo đến, tóm lại chính là một lịch sử đẫm máu và nước mắt của sự sỉ nhục và đau khổ không ngừng.

Từng phong quang vô hạn, từng kiêu ngạo ngất trời giờ lại phải giãy giụa giữa bùn lầy, mặc cho đám người hèn hạ giẫm đạp.

Tạ Kính Từ sau khi nghe hết toàn bộ sự tình, suýt nữa theo phản xạ mà bóp nát chiếc ly gốm sứ thứ 139.

Nàng thiên phú tuyệt đỉnh, từ nhỏ đã diễu võ dương oai tại Học cung đã ngang ngược càn rỡ, không ai dám đối đầu. Bạn cùng lứa hoặc là bị nàng đánh đến tâm phục khẩu phục, hoặc là chưa đánh đã khiếp sợ cúi đầu.

Cuộc sống của một đại ma đầu như vậy kéo dài một khoảng thời gian khá lâu, cho đến lần nọ tại Học cung đại bỉ, nàng gặp gỡ Bùi Độ.

Mọi người đều biết, nguyên nhân Bùi Độ được Bùi gia thu nhận.

Trước đại bỉ, hắn vẫn luôn bị gán cho danh xưng "thay thế phẩm", "quê mùa" ngày ngày chịu người khinh miệt.

Tạ Kính Từ một lòng khổ luyện đao pháp, chẳng hứng thú gì với việc bắt nạt kẻ yếu, càng khịt mũi coi thường cái gọi là "cứu rỗi". Thế nên cái tên Bùi Độ này chưa từng dừng lại trong tâm trí nàng dù chỉ một khắc.

Nhưng hôm ấy trong đại bỉ, Tạ tiểu thư, người từ trước đến nay luôn nghiền ép toàn trường, lại lần đầu tiên giành chiến thắng một cách hiểm hóc, suýt chút nữa đã bại dưới kiếm của người nọ. Đó cũng là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Tạ Kính Từ muốn chinh phục một người.

…. Tất nhiên, chinh phục theo cái kiểu nghiền ép hắn toàn diện.

Sau đó, nàng bắt đầu âm thầm so tài cao thấp với Bùi Độ.

Tuy rằng chỉ là đơn phương. Cái tên kiếm si kia phỏng chừng đến tên nàng cũng chẳng nhớ.

Thử nghĩ xem, ngươi có một đối thủ một mất một còn mà ngươi đã tâm niệm bấy lâu, còn chưa kịp đợi hắn cúi đầu xưng thần, người nọ đã từ trên mây rơi xuống vũng bùn, bị một đám cặn bã lòng dạ hiểm độc chà đạp không thương tiếc.

Điều này có thể nhẫn nhịn sao?

Tạ Kính Từ không thể nhịn được.

Bọn chúng làm sao xứng? Kẻ có thể đánh bại Bùi Độ chỉ có thể là nàng, lũ cặn bã kia cần phải bị nàng nghiền thành tro bụi.

Huống chi, Bùi Độ từng trùng hợp cứu nàng một mạng, nàng tuy rằng tính tình tệ nhưng chưa bao giờ nợ ai ân tình.

Nàng trọng thương bất tỉnh, cha mẹ đều lặn lội lên phương bắc tìm thuốc, trong nhà vắng vẻ. Tạ Kính Từ tỉnh lại việc đầu tiên nghĩ đến, chính là lập tức lên đường đến Quỷ Trủng.

Ban đầu nàng dự định mang theo một đội hộ vệ.

Nhưng vừa mở mắt xuống giường, cái giọng hệ thống đáng lẽ đã biến mất không tăm tích kia lại vang lên lần nữa, dính dính nhớp nháp như kẹo mạch nha, âm hồn bất tán mà "bíp bíp":

[Vị diện dung hợp thất bại, nhân thiết ký chủ lâm vào hỗn loạn! Nhân thiết hiện tại: Vũ mị liêu nhân Ma giáo yêu nữ.]

Sau này nghĩ lại, Tạ Kính Từ cảm thấy sắc mặt lúc đó của mình nhất định không khác gì lão lang bà ngoại tà ác, dữ tợn đáng sợ.

Cái Thiên Đạo này là hàng nhái hàng giả hả? Nhiệm vụ xuyên nhanh còn tặng kèm cái thứ "bán kèm" nát bét thế này?

 Huống hồ cái gọi là "vũ mị liêu nhân" (mê hoặc động lòng người) này…

Liêu nhân nào lại thích chém giết sảng khoái như nàng?

Tạ Kính Từ chỉ hận không thể xoay người rời đi, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người.

Làm công cho Thiên Đạo, 80% khổ sở của nàng đến từ việc phải gồng mình theo nhân thiết quái gở và nỗi nhục nhã ê chề về mặt xã hội. Nhưng nếu từ chối làm công, nàng sẽ phải chịu 100% khổ sở là biến thành người thực vật.

Tạ Kính Từ còn có thể làm sao? Đành như mẫu thân tha thứ cho đứa con bất hiếu mà nhẫn nhịn tiếp.

Nói là "nhân thiết" kỳ thực chính là lúc cần thiết, phải nghe theo hệ thống đọc lời thoại làm động tác đúng quy định.

Tạ Kính Từ thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhỡ đâu nhân thiết của nàng đột nhiên sụp đổ, không kiềm chế được cơn đói cồn cào mà xông vào ăn thịt đám hộ vệ kia một bữa no nê…

Thế thì thà ngoan ngoãn nhắm mắt hôn mê còn hơn, danh tiếng "người đẹp ngủ" dù sao cũng tốt hơn cái danh "dâm ma".

Thế là nàng mượn cớ "ra ngoài giải sầu", một thân một mình tiến vào nơi quỷ quái này.

Dựa theo nhân vật thiết lập, còn vô cùng chu đáo chuẩn bị một hộp điểm tâm nhỏ.

Hiện giờ đối mặt hai kẻ đã rút kiếm sẵn sàng, một trận giao đấu không thể tránh khỏi.

Lang thang ở các tiểu thế giới quá lâu, Tạ Kính Từ gần như quên đi cảm giác của cơ thể này. Lúc này, sau một thời gian dài nắm chặt thanh trường đao trong tay, nàng chỉ cảm thấy linh lực dâng trào, cuồn cuộn như sóng, vô cùng hưng phấn mà tràn ngập khắp các kinh mạch.

Trường đao khẽ nhoáng, đao phản chiếu ánh trăng lạnh đáy mắt nàng cũng lấp lóe sắc đỏ như sắp nhuộm máu.

Linh lực và đao ý âm thầm va chạm, lặng lẽ ma sát trong không khí.

“Ta là ai, không quan trọng.”

Tạ Kính Từ cười nhạt, cất giọng:

 “Tới đi.”

Lời vừa dứt, thân ảnh dưới tảng đá quái dị liền đột nhiên động, thế như chẻ tre, lập tức xông về phía hai người.

Thân pháp Tạ Kính Từ cực nhanh, trường đao gào thét lao tới, tựa như Thương Long nhập hải phát ra tiếng rít trầm đục.

Thanh niên âm thầm rủa một tiếng, rút kiếm nghênh đón binh khí va chạm, lực đạo chấn động không ngừng.

Khí thế thì có thừa, đáng tiếc chỉ có vậy.

Hắn ánh mắt lóe lên, thầm hiểu, lập tức đổi thế tấn công, kiếm thế càng thêm hung mãnh.

Nữ tử áo đỏ bên cạnh cũng lạnh giọng cười khẩy, trường kiếm như kim xà phun nọc độc, liền đó thừa thế lao tới.

Bọn họ giết người vô số, liếc mắt đã nhìn ra người này ra tay chưa thành thạo, vận chuyển linh lực lúc trôi chảy lúc đình trệ, đao pháp cũng lộ rõ trúc trắc vụng về. Chỉ e là một kẻ học nghệ chưa tinh, hoặc đã lâu chưa từng thực chiến.

“Một tiểu bối vô danh, cũng dám tới giương oai tác quái!”

Nữ tử áo đỏ cười nhạt, trường kiếm vung lên, mạnh mẽ đẩy lệch thân đao của Tạ Kính Từ miệng không quên khinh miệt.

Thân đao bị trường kiếm dùng sức hất lên, nữ tử áo đỏ phát ra tiếng cười nhạo khinh miệt, nhưng khóe miệng còn chưa kịp hạ xuống, mày nàng đã nhíu lại.

Dưới sự giáp công của hai người, nha đầu xuất hiện khó hiểu này rõ ràng rơi vào thế hạ phong, nhưng nàng không những không hề lùi bước, ngược lại càng tấn công càng hung hãn.

Với tình cảnh trước mắt, nàng còn có thể cậy vào điều gì?

Linh lực từ từ lưu chuyển khắp toàn thân, tựa như sông cạn gặp mưa xuân từng dòng từng dòng thấm nhập qua lớp da khô nứt, mang theo khoái cảm chưa từng có.

Tạ Kính Từ lặng lẽ cảm nhận luồng lực đạo lưu động ấy.

Ở những tiểu thế giới kia, nàng không thể không sắm vai những kẻ ác độc chịu khổ sở và bị vả mặt, linh lực không dùng được đao pháp chẳng nên hình, nghẹn một bụng không có chỗ xả chỉ muốn tìm người đánh nhau một trận thống khoái.

Hai kẻ đối diện há biết, ngay khoảnh khắc nàng cầm đao máu huyết toàn thân gần như sôi sục vì hưng phấn.

Nói ra cũng lạ.

Thân thể này vốn nên gân mạch đứt đoạn, suy kiệt không chịu nổi nhưng nhờ cha mẹ chăm sóc điều dưỡng kỹ càng cư nhiên đã khôi phục quá nửa.

Vân Kinh Tạ gia, quả nhiên có tiền thì có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Vấn đề duy nhất hiện tại, là nàng đã rời xa giới tu chân quá lâu, không kịp thích ứng, đối với đao pháp và việc vận dụng linh lực đều rất trúc trắc.

Đối với loại khốn cảnh này, thời gian là liều thuốc tốt nhất.

Tỷ như bây giờ.

Sau vài hiệp giao đấu, thân thể nằm liệt giường suốt một năm dần dần thức tỉnh.

Đao pháp ẩn sâu trong ký ức trỗi dậy trong tâm trí, Tạ Kính Từ súc lực ở đan điền, dồn linh khí lên lưỡi đao. Thân pháp kéo dài từng đường đao mang từng trận sóng linh lực lan tỏa như hồ sâu gợn sóng, từng tầng từng tầng phủ khắp góc tối u ám.

Nàng vốn dĩ ở thế hạ phong, thế nhưng trong việc đối chiêu phá giải chiêu, dần dần giành được chủ động, ngược lại đè ép hai người kia một đầu. Trong khoảnh khắc, thế công sắc bén khó đỡ, ánh đao rực rỡ, lưỡi đao càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, lưu loát tựa như nước chảy mây trôi.

Gã thanh niên nheo mắt, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Linh lực từ mũi đao truyền đến... đã khiến hắn khó lòng chống đỡ.

Đây không phải là một kẻ tay mơ vụng về, linh lực ít ỏi sao?

Một lần đao kiếm giao kích nữa, trường đao bỗng xoay tròn lướt dọc theo thân kiếm như dán sát, đánh thẳng vào bụng nhỏ thanh niên.

Hắn thấy rõ ràng, nha đầu kia bị kiếm khí của hai người chấn đến khóe miệng rỉ máu, đáy mắt lại tràn ngập nụ cười mang theo sát khí cuốn hút.

Nàng cư nhiên đang cười, đồng tử rạng rỡ sinh quang.

…… Cái kẻ điên này!

Bọn họ bất quá chỉ là Trúc Cơ, mà Tạ Kính Từ cùng Bùi Độ năm xưa, đều đã đạt đến cảnh giới Kim Đan.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù tu vi xa kém thời kỳ đỉnh phong nhưng đối phó hai kẻ này, nàng vẫn nắm chắc phần thắng.

Linh lực bạo trướng ầm ầm lan ra bốn phía, như sóng to gió lớn, theo lưỡi đao quét qua toàn thân. Gã thanh niên không kịp ngăn cản, bị chấn bay ra xa mấy trượng, còn Tạ Kính Từ thừa thế xoay người, lưỡi đao kề ngay cổ họng nữ tử áo đỏ.

Một khắc định thắng bại.

Tạ Kính Từ lại không đâm xuống.

Cổ bị lưỡi đao lạnh lẽo chạm vào đau rát, nữ tử áo đỏ kinh hãi ngây người, thấy nàng cầm đao, cúi đầu liếc nhìn Bùi tiểu thiếu gia máu me đầm đìa, khẽ nhếch cằm: “Hướng hắn xin lỗi.”

Bọn họ vẫn còn đường sống!

Thua cuộc đã là kết cục đã định, mặc kệ ai cũng không ngờ trước mắt cô nương nhìn qua yếu đuối mong manh kia lại là một người biết võ công phi phàm.

Hai người trao đổi ánh mắt, cái thứ năm đầu kỷ thượng tiểu xuất hiện nửa đường này, chắc chắn chưa dưỡng thành tính tình sát phạt quyết đoán, chỉ cần bọn họ ai đó van xin nói không chừng có thể tránh được một kiếp.

“Đúng vậy, xin lỗi! Là ta bụng dạ hẹp hòi, tiểu nhân đắc chí mong Bùi thiếu gia đại nhân đại lượng tha cho ta một lần!”

Thanh niên run rẩy không ngừng, tiếng nói cũng run run vội vã cầu xin:

 “Cầu xin nhị vị, cầu xin tha mạng!”

Nữ tử áo đỏ cũng không cam lòng chậm trễ, vội vàng phụ họa: “Đúng đúng! Là chúng ta lầm lỗi, nếu tha cho chúng ta tuyệt đối sửa đổi triệt để, sẽ không tiết lộ nửa lời!”

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thần sắc Tạ Kính Từ, trong lòng thấp thỏm dò hỏi:

“Vậy... cô nương còn vừa lòng? Có thể thả chúng ta đi rồi chứ?”

Tạ Kính Từ mặt không đổi sắc ánh mắt khẽ chuyển, nở một nụ cười nhạt nhẽo.

Nàng vốn sinh ra đã mang vẻ đẹp rực rỡ, đón ánh trăng khẽ nhếch khóe môi, đuôi mắt cũng cong lên một đường nhỏ xíu, tựa như móc câu làm bằng bạch ngọc.

Nụ cười này mập mờ lại hàm hồ, nữ tử áo đỏ lại mẫn cảm ngửi ra manh mối, kêu lên the thé: “Ngươi ——!”

Trường đao chớp nhoáng vung lên, giọng nói đột ngột im bặt.

Máu bắn ra mang theo mùi tanh sắt, Tạ Kính Từ dùng linh lực dựng một tấm chắn, lùi lại một bước, không để bản thân bị vấy bẩn chút nào.

Hai kẻ này đều là giặc cỏ tội ác tày trời, hơn nữa còn có ý định giết nàng và Bùi Độ, không cần thiết phải giữ lại. Kẻ phiền toái đã giải quyết, chỉ tiếc làm ô uế thanh đao của nàng.

“Này, không thể trách ta.”

Tạ Kính Từ nhàn nhạt nói, tay khẽ nâng trường đao, vỏn vẹn dùng một động tác đơn giản đẩy nhẹ vào sườn mặt người đang nằm dưới đất.

Bùi Độ vẫn luôn im lặng bị buộc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với nàng.

Tạ Kính Từ vừa chăm chú ngắm nhìn vẻ đoan trang của hắn, vừa thản nhiên mở miệng, không mấy để ý mà giải thích: “Ta chỉ bảo hai người kia xin lỗi, chưa từng nói sẽ thả bọn chúng đi, ngươi nói đúng không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play