Theo từng lớp vải bị thong thả kéo xuống, vải lụa khẽ lướt qua những vệt máu tinh tế trên da thịt, dù nhẹ nhàng, vẫn kéo theo từng đợt đau nhức khó tả.
Chính bởi cơn đau ấy, từng chút từng chút lướt qua, khiến cho cảm giác bị lột bỏ y phục trở nên đặc biệt rõ rệt. Bùi Độ thẳng lưng, âm thầm nghiến răng.
Hết thảy sự việc hôm nay diễn ra đều quá mức hoang đường.
Hắn mơ mơ hồ hồ mà gặp được Tạ tiểu thư, lại mơ mơ hồ hồ bị nàng dẫn dắt suy nghĩ, thế nhưng chính miệng nàng thốt ra những lời trắng trợn đến vậy, còn…
Còn phải ngay trước mặt nàng cởi y phục, phơi bày thân thể đầy thương tích này.
Chuyện này, căn bản không nằm chuyện hắn từng tưởng tượng.
Bùi Độ xưa nay tuân thủ quy củ, thói quen đem mọi cảm xúc giấu kín dưới đáy lòng.
Ngày hai nhà định xuống hôn ước, hắn lần đầu tiên phá lệ, một mình ngồi dưới tán cây đào uống cạn rượu, vùi mặt vào đầu gối mà bật cười.
Đó là một trong số ít khoảnh khắc vui vẻ trong bao năm của hắn, tựa như bị một giấc mộng đẹp bất ngờ rơi trúng đầu.
Cây đào tinh trong viện trêu ghẹo hắn: “Vị hôn thê của ngươi nhất định cũng rất vui mừng. Tiểu thiếu gia tuấn tú lịch sự, trời sinh cốt cách kiếm đạo, dù chỉ nhìn khuôn mặt và dáng người này thôi cũng đủ khiến bao thiếu nữ động lòng ái mộ.”
Bùi Độ uống đến mơ màng, chỉ mơ hồ nhớ được mình lắc đầu.
Với tính tình của Tạ tiểu thư, chắc chắn sẽ chẳng thấy cao hứng chút nào. Nàng đối với người khác luôn cười hờ hững, duy chỉ khi đối diện hắn sẽ đột nhiên lạnh mặt, nắm chặt thanh đao trong tay, có lẽ … nàng vẫn luôn chán ghét hắn.
Bùi Độ khi đó nghĩ, nếu Tạ Kính Từ thật sự ghét hắn, vậy thì trước khi thành hôn sẽ nghĩ một phong thư từ hôn.
Thư từ hôn này nhất thiết phải do nàng viết, dù sao người bị từ hôn, thanh danh chắc chắn sẽ tổn hại.
Chỉ là trong thời gian hôn ước còn hữu hiệu, hắn muốn ích kỷ một chút, lén lút mộng mơ.
Dẫu chỉ một đoạn ngắn ngủi cũng đủ làm hắn cảm thấy hy vọng bao năm qua cuối cùng cũng có chút điểm tựa.
Dù rằng hy vọng ấy mong manh như tơ nhưng nếu Tạ tiểu thư không muốn từ hôn thì sao? Vậy thì bọn họ sẽ bái đường thành thân, Bùi Độ tuy rằng không có kinh nghiệm cũng biết được sự thân cận da thịt sau đêm tân hôn.
Thiếu niên say rượu ngày ấy ngơ ngác nhìn cây đào, mặt đỏ bừng mà nghiêm túc nghĩ: Thân thể này của hắn, liệu có thể khiến Tạ tiểu thư thích?
Sư huynh sư đệ trong Học cung đều nói hắn thân hình tuấn tú rắn chắc, có lẽ... sẽ không khiến nàng thất vọng.
Động tác ngón trỏ đang đặt trên vạt áo khựng lại. Thật sự… sẽ không làm nàng thất vọng sao?
Huyệt động u tối tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng trắng nhàn nhạt từ tuyết bên ngoài rọi vào.
Bùi Độ buông mắt, tầm mắt rơi vào trước ngực đầy những vết thương dữ tợn, cùng bàn tay đứt gãy vặn vẹo.
Hắn nỗ lực muốn cho nàng nhìn thấy một bộ dáng tốt nhất. Kết quả, phơi bày trước mặt Tạ Kính Từ, lại chỉ là một bộ dạng chật vật như thế này.
“Làm sao vậy, tay rất đau sao?”
Tạ Kính Từ nào biết được những suy nghĩ trong lòng hắn, thấy Bùi Độ ngây người, chỉ cho rằng người này đau đến không thể chịu nổi, rất trượng nghĩa mà cúi người về phía trước: “Đừng nhúc nhích.”
Nàng từ nhỏ đã giữ mình trong sạch, nhân sinh tuy rằng như một dòng nước lặng, từ đầu đến cuối đều cô độc đơn bóng nhưng Tạ Kính Từ từng trải qua vô số sóng gió trong tiểu thế giới, đã quen thấy sinh tử hỗn loạn, thành ra lúc đối diện với thân thể nam nhân nửa trần, cũng chẳng thẹn thùng bao nhiêu.
Tay phải nàng khẽ nhấc, tấm bạch sam nhuốm máu kia liền chậm rãi trượt khỏi bờ vai hắn.
Ngoài huyệt động, gió lạnh rít gào thấu xương như dao nhọn xông thẳng tới.
Bùi Độ bất giác run lên.
Người tu chân, linh khí nhập thể, vốn có thể chống nóng lạnh tự điều hòa thân thể. Hắn đến Quỷ Trủng chỉ mặc một chiếc bạch sam đơn bạc, đợi đến khi tu vi bị hủy, chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương, lạnh lẽo khó nhịn.
Lúc này không có quần áo che thân, gió lạnh tựa dao cắt vào da thịt. Song loại cảm giác đau lạnh ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc.
Một luồng ấm áp vô hình từ lòng bàn tay Tạ Kính Từ tràn ra, tựa như dòng suối róc rách ôn nhu bao bọc lấy hắn.
Nàng một tay cầm ngọc lộ cao cùng khăn mềm, giọng thản nhiên hỏi:
“Vậy ta bắt đầu nhé?”
Bùi Độ khàn giọng “Ừm” một tiếng.
Áo bào rút xuống, miệng vết thương trên người hắn toàn bộ lộ ra.
Bùi Độ khổ sở chống đỡ trong ma triều, trước ngực sau lưng đều là những vết máu rách toạc, đến nỗi chưởng của Bùi Phong Nam, càng để lại dấu chưởng xanh đen nơi bụng dưới, chỉ sợ đã tổn thương đến ngũ tạng lục phủ.
Tạ Kính Từ nhìn chăm chú, ánh mắt như thực chất, dừng lại trên những vết máu xấu xí trước ngực hắn. Bùi Độ không muốn nhìn kỹ, lặng lẽ dời mắt đi.
Tu vi nàng cũng bị hao tổn, chỉ có thể dùng một chú lau mình đơn giản nhất. Vết máu và bùn đất tan đi hơn phân nửa, nhưng không thể hoàn toàn sạch sẽ, liền cầm khăn bông giúp hắn lau những vệt máu đọng lại.
Cách một tầng vải mỏng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hình dáng ngón tay nàng.
Sự mềm mại, xa lạ mà ôn hòa ấy, từ cần cổ men xuống rồi chậm rãi trườn dọc theo bụng dưới.
Trái tim hắn đập điên cuồng, tần suất chưa từng có trước đây, cơ hồ muốn phá tan lồng ngực.
Bùi Độ lo sợ để nàng phát hiện, đành vụng về mở miệng cố dời đi sự chú ý của nàng:
“Tạ tiểu thư, đa tạ ngươi tương trợ.”
Dừng một thoáng, hắn cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề đã lấn cấn trong lòng:
“Tạ tiểu thư, vì sao... phải giúp ta?”
“Ta à?”
Tạ Kính Từ ngước mắt vội vàng nhìn hắn, rất nhanh lại cúi đầu: “Muốn giúp thì giúp thôi.” Muốn nói cho cùng vì sao cứu Bùi Độ, kỳ thật chính nàng cũng không rõ.
Có lẽ là không quen nhìn đám người Bùi gia dùng những thủ đoạn thấp hèn, có lẽ là nhất thời hứng khởi. Cũng có lẽ... chỉ đơn giản là muốn cứu.
Trong số những người đồng lứa, Bùi Độ là hiếm hoi người có thể khiến nàng sinh ra một chút thưởng thức. Bất luận thế nào, trong mắt Tạ Kính Từ, hắn và những kẻ khác hoàn toàn không giống nhau.
Tùy tâm cũng được, tùy hứng cũng thế.
Muốn làm thì làm, chẳng cần lý do.
[ Theo ta thấy, với khuôn mặt và vóc dáng của tiểu thiếu gia này, tuyệt đối ăn đứt tất cả nam chính ở các tiểu thế giới đó nha. ]
Hệ thống tặc lưỡi, đầy vẻ hứng thú hỏi nàng:
[ Thế nào, có chút động tâm sao? ]
Tạ Kính Từ rất khách quan gật đầu tán đồng:
“Đích xác gầy mà không yếu. Sở dĩ kiếm thuật của hắn siêu quần, cũng có liên quan mật thiết đến thân thể này.”
Hệ thống:……
Nó không biết nên phun tào (chửi bậy) “gầy mà không yếu” hay “kiếm thuật siêu quần”, đành ỉu xìu mà lựa chọn im lặng.
Đợi lau chùi xong xuôi, liền có thể bôi thuốc.
Không giống như trước chỉ đơn thuần lau rửa, lần này thoa thuốc không có khăn mềm làm lớp ngăn cách.
Ngón tay dính ngọc lộ cao nhẹ nhàng ấn xuống, trực tiếp tiếp xúc với trung tâm miệng vết thương.
Tạ Kính Từ lần đầu tiên làm việc này, lo sợ chỉ một chút sơ suất liền khiến thương thế của Bùi Độ nặng thêm. Khi đầu ngón tay chạm qua vết trảo trước ngực hắn, nàng khẽ ngẩng mắt, giọng trầm thấp hỏi:
“Như vậy, có đau không?”
Ngón tay nàng không rời, còn dừng ngay trên ngực hắn.
Tạ Kính Từ có thể cảm nhận được trong lồng ngực kia, nhịp tim đập dữ dội như muốn phá vỡ tất cả.
Cổ Bùi Độ đỏ ửng cả lên, khi Tạ Kính Từ ngước mắt liếc một cái liền thấy yết hầu hắn khẽ động.
Hắn cũng quá dễ dàng xấu hổ rồi.
Nàng rõ ràng nghe nói, người này cự tuyệt ý tốt của những nữ tu khác, lạnh nhạt như băng.
Bùi Độ khàn giọng, cứng ngắc đáp:
“... Không đau.”
Mặc dù hắn nói vậy, Tạ Kính Từ vẫn nhẹ tay đi nhiều động tác mềm đến mức khó nhận ra.
Chỉ khi nàng hết sức chăm chú bôi thuốc, Bùi Độ mới dám rũ mắt, lặng lẽ đánh giá nàng.
Những năm gần đây, mỗi khi hai người ở cùng một nơi, hắn đều dùng khóe mắt xuyên qua đám đông, lặng lẽ không một tiếng động mà nhìn trộm nàng, một khi Tạ Kính Từ xoay người lại, liền như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.
Nếu bị Tạ tiểu thư biết, chắc chắn sẽ tức giận không nhẹ.
Nàng nằm trên giường một năm, da dẻ trắng bệch vì thiếu ánh mặt trời, khi cúi đầu hàng mi dài che khuất tầm mắt, hiện ra vẻ an tĩnh ngoan ngoãn chưa từng có.
Linh lực ôn hòa bao phủ khắp thân, bàn tay mềm mại lướt qua từng vết sẹo dữ tợn. Tạ Kính Từ bên ngoài có vẻ vô tâm vô phế, kỳ thực so với bất kỳ ai khác, nàng còn ôn nhu hơn rất nhiều.
Bùi Độ lặng lẽ ngắm nhìn, đến nhập thần cũng không hay.
Mãi đến khi Tạ Kính Từ khẽ dùng sức, gắp ra từ miệng vết thương một mảnh đá nhỏ hắn mới bị đau đến choáng váng.
Đau nhức như xé rách tim gan, hắn theo bản năng phát ra một tiếng hừ khẽ, gắng sức nén lại âm cuối mềm yếu gần như hóa thành tiếng thở run rẩy.
Tạ Kính Từ nghe tiếng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, cùng đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.
Giống như một con gấu bông vải ngốc nghếch.
Nàng vốn định trêu chọc đôi câu, thấy hắn thật sự quẫn bách, đành nén cười thu lại vẻ giễu cợt, đổi đề tài:
“Ngươi bị thương nặng, đợi lát nữa cứ nghỉ tạm trong động này đi.”
Bùi Độ trầm mặc gật đầu.
Những vết thương kia chỗ nào cũng đau đến tê tâm liệt phế, hắn liều mạng nhẫn nại, mới không phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau trước mặt Tạ Kính Từ, kết quả chẳng những suýt chút nữa thất bại, còn khiến nàng nghe thấy như vậy…
Một âm thanh kỳ quái như vậy.
Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới, liền khó có thể kìm nén hai gò má nóng bừng.
“Những vết thương này của ngươi tuy nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là vô phương cứu chữa, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng, rồi sẽ hồi phục thôi.”
Ngón trỏ men theo bụng dưới, lướt qua những đường cơ khít chặt xinh đẹp. Tạ Kính Từ không ngờ nơi này lại cứng rắn đến vậy, lòng hiếu kỳ nổi lên tay khẽ ấn xuống thử.
Vẫn là cứng rắn như đá, hoàn toàn khác biệt với những vùng thịt mềm khác.
Bùi Độ dời mắt, vẻ mặt bình thản mà niệm thầm Thanh Tâm Quyết.
Thương thế hắn phức tạp, chủ yếu tập trung trước ngực và sau lưng, thoa thuốc mất khá nhiều thời gian.
Ngọc lộ cao là cực phẩm linh dược, theo lời Tạ Kính Từ chỉ cần ba canh giờ tuyệt đại đa số vết thương có thể đóng vảy.
“Ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây. Ta ra ngoài dò xét tình hình một chút. Nếu tỉnh lại không thấy ta cũng đừng hoảng hốt.”
Nàng rốt cuộc kết thúc công trình lớn này, vừa giúp Bùi Độ chỉnh lại áo vừa vui vẻ lấy ra vài lá bùa, đè bên cạnh hắn:
“Đây là phù truyền tin. Nếu gặp chuyện bất trắc, không cần ghi nội dung gì chỉ cần kích hoạt phù, ta sẽ nhận được.”
Nếu là bình thường, Bùi Độ tuyệt đối sẽ không để nàng một mình mạo hiểm nhưng lấy tình trạng hiện giờ của hắn, cho dù theo cũng chỉ là gánh nặng.
Nén xuống cảm xúc nặng nề trong lòng, hắn trầm giọng:
“Cẩn thận.”
Tạ Kính Từ không luyến tiếc, xoay người sải bước ra cửa động vừa đi tới nơi, bỗng dừng lại, quay đầu trở về.
“Thiếu chút nữa quên ——”
Động tác nàng rất nhanh, lấy từ túi trữ vật ra một chiếc áo choàng dày rộng màu trắng như tuyết, khom lưng khoác lên người Bùi Độ.
Lông tơ mềm mại khiến hắn cảm thấy hơi ngứa, bên tai truyền đến tiếng cười của Tạ Kính Từ: “Ta chỉ có cái này, giữ ấm chắc không thành vấn đề, sẽ không làm ngươi cảm lạnh.”
Áo choàng đã được nàng dùng linh lực hong ấm, hương đàn thoang thoảng như quen thuộc từ lâu.
Bùi Độ theo bản năng siết chặt cổ áo, thấp giọng nói:
“Đa tạ.”
Hắn vốn nước da trắng nhợt, môi cũng không chút huyết sắc, diện mạo mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.
Lúc này, bọc trong áo choàng dày rộng, tóc đen xõa tán, ánh mắt thanh lăng cả người lại hiện ra vài phần ngoan ngoãn thuận theo.
Gây người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào.
Tạ Kính Từ nghĩ thế bật cười ra tiếng, giơ tay vẫy nhẹ:
“Ta đi đây.”
Đợi bóng dáng nàng khuất khỏi tầm mắt, trong huyệt động chỉ còn lại thiếu niên yên lặng.
Vết thương trên người vẫn còn đau nhức, Bùi Độ cẩn thận khép chặt cổ áo, chóp mũi vùi vào lớp lông tơ mềm mại.
Có lẽ… Tạ tiểu thư không chán ghét hắn đến vậy.
Tay phải dò ra ngoài áo choàng, cổ tay càng thêm dùng sức thu lại, động tác Bùi Độ trúc trắc, phảng phất như ôm chặt, đem lớp vải dày che chắn khuỷu tay.
Thật vui vẻ.
Chỉ có đau đớn mới khiến hắn ý thức rõ ràng, nơi này không phải là cảnh trong mơ.
Bóng đêm tĩnh lặng, kiếm tu trẻ tuổi rũ hàng mi, mím môi lộ ra nụ cười an tĩnh không tiếng động.
*
Quỷ Vực tuyết bay phấp phới, gió bắc rít gào, thiên địa một màu mờ mịt.
Tuyết lớn che trời lấp đất trong bóng đêm tựa sương trắng, được ánh trăng chiếu vào, giống như dải lụa dài từ chân trời buông xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một khoảng xám xịt mênh mang. Phía trước, cành mai rũ xuống khắp nơi, bạch tuyết đọng trên những nhánh mảnh như răng nanh dã thú, lộ ra sự sắc bén lạnh lùng.
Tạ Kính Từ đã từng nghe kể về nơi này.
Quỷ Vực và nhân gian ngăn cách bởi kết giới, quanh năm bị phong bế.
Khác với ngoại giới có trật tự rõ ràng, nơi đây không phân quốc gia, không chia thuộc địa các đại tu sĩ chiếm lĩnh một phương, tự xưng vương.
Tuy trật tự hỗn loạn nhưng có một chân lý vĩnh hằng bất biến phủ khắp Quỷ Vực
Cường giả vi tôn. (Kẻ mạnh là vua.)
Chỉ tiếc, hiện tại Tạ Kính Từ chưa tính là cường giả.
Nàng cô độc bước đi trong tuyết, khẽ điều động chút linh lực ít ỏi còn sót lại trong kinh mạch vừa hồi phục sau cơn trọng bệnh, bất giác nhíu mày.
Trước kia gân mạch bị đứt đoạn, lại thêm một năm trời hôn mê bất tỉnh, thân thể này đã rơi vào trạng thái suy nhược tột độ.
Huống chi, thần thức nàng từng bôn ba qua vô số tiểu thế giới, thể nghiệm biết bao loại thân thể, vất vả lắm mới trở về thân xác ban đầu này, lại cảm thấy xa lạ và trúc trắc, khó mà điều khiển thuận lợi.
Trước khi hôn mê, tu vi của nàng và Bùi Độ đều là Kim Đan, lúc này tính toán kỹ càng, nhiều nhất cũng chỉ còn lại trình độ Trúc Cơ.
Tiểu lâu la còn có thể ứng phó nhưng nếu chẳng may đụng phải đại ma vương chân chính, chỉ sợ còn chưa kịp rút kiếm đã bị uy áp đè chết.
Đau đầu.
Tạ Kính Từ vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, thấy cây mai dần thưa thớt, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa trấn nhỏ lặng lẽ hiện ra trong màu trắng xóa của tuyết.
Nơi nàng và Bùi Độ đang ở, hẳn là thuộc về vùng ngoại ô một ngọn núi hoang nhỏ không ai để ý. Đợi xuống núi đi dần về phía trước, hình dáng thành trấn cũng sẽ càng thêm rõ ràng.
Quỷ Vực phong bế nhiều năm, trong thành phần nhiều là kiến trúc cổ kính tường trắng ngói đen, nhìn qua không phồn hoa, cũng may nhà cửa đông đúc, ngàn nhà đèn dầu sáng tựa lưu huỳnh, thêm vào không ít náo nhiệt nhân khí.
Nơi này phần nhiều là ma tu, nàng và Bùi Độ chưa tìm được cách rời đi, với tình trạng thân thể hắn chắc chắn không thể cứ mãi ở trong sơn động, cần nhanh chóng tìm một khách điếm trú lại, rồi tìm đại phu cẩn thận xem xét.
Từ từ.
Đại não Tạ Kính Từ cứng đờ, ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Mọi người đều biết, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, mặc kệ khách điếm hay đại phu, đều phải dùng bạc để thúc giục. Tạ gia không thiếu tiền, nàng không ngờ sẽ lạc vào Quỷ Vực, chỉ mang theo rất nhiều linh thạch, nhưng tiền ở đây…
Hình như gọi là “Ma tinh”.
Xong rồi.
Tạ Kính Từ đầy lòng trông cậy vào kim ngân ngập tràn, trong chớp mắt biến thành cải thìa cắm trong đất hoang.
Tin tức này như sấm sét giữa trời quang, đánh "ầm" một tiếng vào đầu nàng, làm nàng rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là người sống sinh đệ nhị đông.
Nàng không khỏi oán thầm, chỉ sợ Bùi Độ thật sự mang theo một luồng vận đen siêu cấp, còn truyền nhiễm sang cả nàng.
Ở ngoại giới, ma tinh cực kỳ hiếm chỉ làm đồ trưng bày. Chỉ có vài lần trong ký ức, nàng từng nhìn thấy, viên nào viên nấy đỏ sậm góc cạnh rõ ràng, vẩn đục như sương.
Nghĩ tới đây, Tạ Kính Từ ngây người.
Ngay dưới chân nàng là một viên ma tinh đỏ sậm.
Tạ Kính Từ cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu, xa xa lại thấy một viên khác.
Đường phố phủ đầy tuyết lớn như lông ngỗng, khắp nơi vắng vẻ lạnh lẽo, viên ma tinh đỏ rực đặc biệt bắt mắt. Đợi nàng đứng lên, mới kinh ngạc phát hiện những viên ma tinh rơi rụng tạo thành một vệt dài, kéo dài về phía một con hẻm nhỏ.
Hoặc là có ai đó đánh rơi túi tiền, hoặc là bày ra kế hoạch dụ địch vào tròng, chỉ chờ nàng tiến vào hẻm nhỏ, rồi cưỡng bức cướp bóc.
Tạ Kính Từ thấy hứng thú, theo vệt ma tinh bước vào hẻm nhỏ.
Nếu là trường hợp trước, nàng có thể mở miệng nhắc nhở, nếu gặp phải trường hợp sau, vừa vặn có thể dùng kế liền kế, đối với kẻ phạm pháp làm ra những việc bất hợp pháp, đoạt chút tiền tài cần thiết…
Có thể sử dụng kỹ xảo vụng về như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là đám côn đồ gây rối đầu đường, cùng cấp bậc tiểu quái ở Tân Thủ thôn, Tạ Kính Từ hoàn toàn không để vào mắt.
Nàng đã chuẩn bị vạn toàn nhưng khi bước vào hẻm nhỏ, vẫn không khỏi khựng lại.
Không có túi tiền bị rách, cũng không có bọn đạo tặc mai phục. Chỉ có một thiếu niên mặc đồ dạ hành, ôm một cái bao tải to đang lén lút đếm tiền.
Tạ Kính Từ: “……”
Tạ Kính Từ ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn cũng ngơ ngác nhìn lại nữ tu đột nhiên xuất hiện này.
Khung cảnh nhất thời rất xấu hổ, chưa đợi Tạ Kính Từ mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, chợt là một giọng nam vang vọng kinh thiên động địa:
“Tìm thấy rồi, tặc ở chỗ này! Có hai tên, đang tiêu thụ tang vật —!”
Tạ Kính Từ nhìn xuống viên ma tinh trong tay mình.
Cái cái cái gì tặc! Sao lại có thể trắng trợn vu oan người vô tội như vậy! Tu sĩ trộm cắp kia đều không gọi là trộm —
Không đúng, nàng thật sự không trộm mà!
Trong tay còn nắm ma tinh, lại cùng kẻ trộm tụ một hẻm nhỏ chỉ sợ có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tạ Kính Từ còn có thể làm sao bây giờ?
Dĩ nhiên là chạy!
Nàng mới đến, không muốn gây thêm phiền phức, đón lấy ánh mắt kinh ngạc tột độ của kẻ trộm, điều động linh lực quay đầu bỏ chạy. Bởi vì tu vi không thấp, vững vàng hơn hẳn những tu sĩ tầm thường vài ngọn núi, người phía sau dù muốn đuổi theo, cũng lực bất tòng tâm.
Đóng vai ác chạy trốn nhiều lần như vậy, Tạ Kính Từ tự nhiên hiểu rõ, muốn tránh tai mắt, phải đến nơi đông người.
Nàng đối với Quỷ Vực hoàn toàn xa lạ, lang thang một hồi thật vất vả mới nhìn thấy một tòa cửa hàng chật ních người.
Không nghĩ nhiều, nàng chen vào trong.
Trấn nhỏ này đa phần đều quạnh quẽ, lúc trước nàng còn hoang mang, bây giờ mới hiểu hóa ra đại bộ phận cư dân đều tụ tập nơi này.
Thứ gì có mị lực lớn đến vậy?
Tò mò dâng lên, nàng len lén chen tới phía trước.
Xuyên qua bóng người lắc lư, giữa tiếng hò reo như sóng trào, nàng nhìn thấy một tấm viên kính khổng lồ.
Trên mặt gương, giống như chiếu phim, thình lình hiện ra một khung cảnh non sông xanh biếc cao vút tận mây, trên đỉnh núi có hai người chấp kiếm đối đầu, kiếm quang rực rỡ, có thể sánh cùng nhật nguyệt.
Bên cạnh có người hỏi: “Hôm nay có thể thấy hai đại cao thủ trên bảng xếp hạng quyết đấu, thật sự là vui sướng tràn trề — các ngươi đặt cược ai thắng?”
“Tần Quyết thân pháp quỷ dị, với kiếm pháp trực lai trực vãng như Mạc Tiêu Dương, chỉ sợ rất khó làm hắn bị thương.”
“Không không không, sao có thể nói vậy? Thấy kiếm khí của Mạc Tiêu Dương không? Dưới kiếm khí mãnh liệt như vậy, bất kỳ thân pháp nào cũng vô dụng, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.”
“Vừa rồi Mạc Tiêu Dương chẳng phải trúng một kiếm sao! Tần Quyết chắc thắng!”
“Khoan đã, Mạc Tiêu Dương đây là, chiêu này là chuyện gì vậy? Quá nhanh, ta hoàn toàn không thấy rõ, Tần Quyết ngã rồi đúng không?”
Tiếng nghị luận ồn ào và kinh hô tràn ngập bên tai, Tạ Kính Từ nhìn mặt gương kia, khẽ nhướng mày.
Thì ra là cái này.
Có thể khiến mọi người đổ xô đến như vậy, dù trong đêm khuya tĩnh lặng, cũng có thể thu hút nhiều người xem như vậy, trừ nó ra, chỉ sợ không còn vật gì khác.
Linh lực đương thời đang thịnh, các tông môn đạo phái trăm sông đua chảy, đã đến thời đại cường giả vi tôn, sức mạnh tối thượng.
Nho sinh luận đạo đã thành quá khứ; nay kẻ được người đời truy đuổi, chỉ là những ai đứng trên đỉnh tiên đạo hoặc võ đạo.
Viên kính này, nàng cũng không xa lạ.
Tu sĩ tu luyện chủ trọng võ đạo, tỷ thí là việc thường ngày. Luyện Khí kỳ thì thôi, nhưng nếu là Nguyên Anh kỳ trở lên ước chiến một chiêu có thể phá hủy nửa ngọn núi.
Đại năng đánh nhau tiêu sái bao nhiêu, đánh xong đền tiền, nước mắt chảy ròng ròng bấy nhiêu.
Như vậy sao mà nói được.
Để tránh xuất hiện tình huống xấu hổ này, Huyền Vũ cảnh đúng thời cơ mà ra đời.
Cái gọi là “Huyền Vũ cảnh”, tức là đem thần thức của hai người quyết đấu rút vào bí cảnh, dùng thần thức triển khai quyết đấu, nếu có người khác muốn quan chiến, còn có thể mượn từ mặt gương chiếu ra hình ảnh.
Nàng là khách quen của Huyền Vũ cảnh.
“Ta nghe nói, ở Tu chân giới bên ngoài Quỷ Vực, dựa theo chiến lực Huyền Vũ cảnh, cho mỗi đại cảnh giới đều thiết lập bảng xếp