“Ngươi—” Quý Tắc Thanh đang định phản bác, nhưng Tạ Khinh Phùng đã dừng lại. Hắn không nhanh không chậm giơ tay, bóp lấy nửa bên mông của người đang nằm trên lưng mình, khí tức mang theo vài phần uy hiếp, ngữ điệu nhàn nhạt: “Ta cái gì?”
Tạ Khinh Phùng vốn là người nói được làm được, không dễ buông tha một khi đã chiếm thế thượng phong. Quý Tắc Thanh nhất thời cứng họng, chỉ hừ hừ hai tiếng trong mũi, giận mà không dám nói, nghẹn đến mức hai má đỏ bừng. Tạ Khinh Phùng lúc này mới hài lòng buông tay, bước tiếp.
Kỳ thực, hắn đã sớm phát hiện, Quý Tắc Thanh tuy diện mạo anh tuấn, khí chất lại ôn nhu. Dưới lớp đạo bào rộng thùng thình là thân hình thon dài, eo nhỏ mông cong, dáng người xem ra vô cùng… vừa tay. Mắt phượng, môi đỏ, mày kiếm, dung mạo tuấn mỹ mà không nữ tính, lại có vài phần tương phản quyến rũ khiến người khác khó lòng dời mắt.
Tuy nói hiện giờ Quý Tắc Thanh là một thẳng nam, nhưng… Đạo lý của nhà tư bản: đã đầu tư thì phải thu lợi. Hắn không miễn cưỡng Quý Tắc Thanh “xuất quỹ”, nhưng phúc lợi nên lấy thì vẫn phải lấy. Dù sao… người suốt ngày cởi áo chui vào chăn người khác, chẳng phải chính là Quý Tắc Thanh sao?
Tạ Khinh Phùng nhàn nhạt nói, lời nói mang ý cười: “Đừng tưởng ta không biết, ngươi vừa rồi là đang nghĩ ta nói bừa.”
Quý Tắc Thanh nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn không nổi, ăn ngay nói thật: “Ngươi lúc nào cũng uy hiếp ta. Làm sư huynh mà hành xử như vậy sao? Ngươi không sợ bị người ta nói là mượn danh nghĩa sư huynh để áp bức sư đệ sao?”
Tạ Khinh Phùng nhướng mày, thản nhiên đáp: “Thì đã sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT