Tình thế nguy cấp, hai người chỉ có thể lao thẳng khỏi Cấm Thần Thiên, chẳng dám quay đầu lại, một đường trốn xuống chân núi, rốt cuộc lạc bước vào ma lâm u tịch.
Phía sau, một đoàn thê thiếp của nam chủ nguyên tác vẫn không ngừng truy sát, khí thế ngùn ngụt như muốn đem Quý Tắc Thanh chém thành ngàn mảnh. Y không hiểu rốt cuộc đã đắc tội gì, trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi mơ hồ.
Quý Tắc Thanh ôm chặt thanh kiếm trong ngực, lặng lẽ trầm ngâm, cuối cùng khẽ mở miệng: “Chỗ này… dường như không phải ảo cảnh. Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Quả thực nơi này chẳng phải ảo cảnh. Nhưng Tạ Khinh Phùng sao có thể nói thẳng đây chính là thế giới trong nguyên tác. Hắn chỉ khẽ lắc đầu, cố tình tỏ ra không biết: “Có lẽ… Tàng Kính Cung kết thù quá nhiều, có kẻ ngầm đánh lén chăng.”
Lời giải thích ấy thoạt nghe cũng hợp lý, nhưng trong lòng Quý Tắc Thanh vẫn thấp thỏm, cảm giác bất ổn cứ dâng lên từng đợt. Hai người men theo ma lâm, đi mãi không tìm thấy lối ra, Tạ Khinh Phùng thử triệu hoán Tiểu hệ thống, song mãi vẫn bặt vô âm tín. Gọi trời chẳng thấu, kêu đất chẳng hay, tâm tình hắn dần nôn nóng bực bội.
Bỗng, phía trước có thanh âm vang vọng: “—— Sư huynh.”
Tạ Khinh Phùng ngẩng đầu. Trong ma lâm tĩnh mịch, bỗng hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh bày trận cấm chế, trước cửa có bia đá, hoa cỏ um tùm, ánh dương chan hòa, thoạt nhìn hệt như một tiểu viện nông gia bình dị. Song nhìn kỹ lại, linh quang ẩn hiện, phong thủy cực hảo, nơi này… sao mà quen mắt đến lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT