Quý Tắc Thanh ngồi trên giường, gốc đuôi lại như vừa bị ngâm nước, ngay cả lớp áo trong trắng muốt cũng vương một vệt nước mờ ám.
Chỉ có quá mức thoải mái mới thành ra như vậy… Ý niệm ấy vừa thoáng qua, gương mặt y đã không kiềm được mà đỏ bừng. Đường đường là sư huynh, lại bị chính sư đệ của mình chạm vào đuôi, đến mức gốc đuôi cũng ướt cả…
Đối diện ánh mắt thẳng thắn mà đầy hiếu kỳ của Tạ Khinh Phùng, toàn thân Quý Tắc Thanh run lên. Lời thật càng chẳng thể mở miệng, chỉ vội nói: “Không có gì đâu, lau một chút là sạch… Sư đệ ngủ trước đi.”
Tạ Khinh Phùng làm bộ như hiểu như không, ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, rồi nằm xuống gối.
Quý Tắc Thanh gần như chạy trốn ra khỏi phòng. Tạ Khinh Phùng đoán chắc hắn là đi rửa đuôi. Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Quý Tắc Thanh chậm rãi trở lại giường, chiếc đuôi sau lưng đã biến mất, hẳn là cố ý thu lại. Tạ Khinh Phùng làm như không hay, chỉ nằm nghiêng, cất giọng đáng thương: “Sư huynh… ta muốn đuôi của sư huynh.”
Quý Tắc Thanh thật sự không hiểu tiểu sư đệ này rốt cuộc có chấp niệm gì với cái đuôi của mình. Nhưng y biết, cái đuôi ấy tuyệt đối không thể chịu thêm giày vò được nữa. Y thương xót mà xoa đầu thiếu niên, khoác lên dáng vẻ rộng lượng của bậc sư huynh: “Sư huynh ôm ngươi ngủ.”
Y nghĩ, sư đệ tuổi nhỏ, lại hay nghịch ngợm cũng là lẽ thường, vì thế lòng bao dung lại càng rộng hơn. Thế nhưng ai ngờ tiểu sư đệ kia như mắc phải ma chướng, cứ nhất quyết bám riết lấy chiếc đuôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play