Một trận mưa lớn đột ngột đổ xuống, bao phủ toàn bộ Giao Nhân Đảo, như thể phản chiếu tâm tình cuộn trào của những người đang trú ẩn nơi đây. Mưa xối ào ạt lên tán cây, trượt theo thân gỗ mà rơi xuống, cuối cùng hợp thành dòng nước đổ ào ào về biển lớn.
Trong màn mưa xám xịt ấy, hai người mang nặng tâm sự lặng lẽ ôm nhau trong một hốc cây vắng vẻ, cùng đợi cơn mưa đi qua, cũng như chờ lòng mình lắng lại.
Quý Khâm mang theo ngọc bội và bức mật tín rồi biến mất không tung tích, mà họ cũng không tiện lên tiếng quấy rầy. Trận mưa ấy kéo dài suốt ba ngày. Đến ngày thứ tư, ánh mặt trời le lói bên ngoài hang động đã đánh thức Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh. Mưa đã dứt, chỉ còn sót lại bầu không khí âm ẩm, nặng nề giống như tương lai mịt mờ phía trước của Quý Khâm.
Tiểu đảo bị trận mưa giày xéo dần khôi phục nguyên dạng. Khi bọn họ tìm thấy Quý Khâm, ông đang ngồi bên bờ nước, cùng tiểu giao nhân câu sò biển.
Tất cả sò câu được đều bị tiểu giao nhân ăn mất, mà Quý Khâm vẫn khoác trên người y phục màu thanh nhã, tựa như cố ý đợi họ đến.
Nghe tiếng bước chân, ông chậm rãi quay đầu lại, nở nụ cười nhàn nhạt, pha chút miễn cưỡng: “Các ngươi tới rồi.”
Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh gật đầu, đều không nói gì thêm, sợ chạm đến nỗi buồn trong lòng ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT