Trong lúc nói chuyện, Thôi Vô Mệnh đã đứng đợi ngoài địa lao. Nụ cười trên mặt Tạ Khinh Phùng dần tan biến, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng tuyết: “Nói với Thất Điện chủ, dẫn theo chín phần thuộc hạ dưới trướng. Chờ Tiết Dật Thanh và Khúc Tân Mi đưa Hoa Kiến Tuyết về doanh trại chính đạo… chúng ta lập tức nghênh chiến.”
Thôi Vô Mệnh lĩnh mệnh, xoay người rời đi, bóng áo đen nhanh chóng khuất sau lối đá lạnh lẽo.
Quý Tắc Thanh nhìn theo bóng dáng hắn ta, lại quay đầu nhìn về phía địa lao, trầm ngâm: “Nếu thật sự Hoa hộ pháp gặp chuyện ngoài ý muốn…”
Tạ Khinh Phùng liếc mắt, nhướng mày cười như không cười: “Sao? Ngươi đau lòng nàng à?”
Quý Tắc Thanh thấp giọng đáp: “Ta chỉ là…”
Y còn chưa kịp giải thích xong, Tạ Khinh Phùng đã cắt lời, khẽ thở dài, ánh mắt như có như không thoáng lướt qua đối phương, ngữ điệu vừa oán trách vừa tự giễu: “Ta liền biết. Ngươi đau lòng người khác, luôn nhiều hơn đau lòng ta.” 
“Là sư huynh… không xứng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play