Tạ Khinh Phùng sao có thể để y được như ý nguyện? Hắn vòng tay ôm lấy eo Quý Tắc Thanh, kéo người trở lại, cả hai cùng tựa vào thành bồn tắm, ánh mắt đầy hàm ý, nhẹ giọng nói: “Nhưng sư huynh trông thế này, làm sao ra ngoài gặp người được?”
Quý Tắc Thanh liếc mắt nhìn xuống thân hắn, rồi nhanh chóng dời mắt đi: “Sư huynh có thể… tự mình lo liệu mà…”
Tạ Khinh Phùng quay mặt đi, dứt khoát: “Ta mặc kệ.”
Hắn đã giúp Quý Tắc Thanh nhiều lần như vậy, không lý nào lại không thu về được chút lợi ích hắn cũng không phải người làm không công.
Quý Tắc Thanh do dự một lúc, cuối cùng vẫn là cúi đầu thỏa hiệp: “...Được rồi. Nhưng chỉ một lần.”
Nửa canh giờ sau, cửa phòng phía tây cuối cùng cũng được đẩy ra. Hai bóng người, một đen một trắng, một trước một sau bước ra ngoài. Trên nền đất còn vương vãi vết nước hỗn độn, chiếc bồn tắm mới thay không lâu giờ đã vỡ vụn chẳng còn gì nguyên vẹn.
Thôi Vô Mệnh vừa thấy bọn họ xuất hiện, liền cung kính bước lên đón. Ánh mắt lướt qua phòng trong một cái, thấy sắc mặt Quý Tắc Thanh có chút kỳ quái, rồi lại nhìn đến đôi xiềng xích trên tay Tạ Khinh Phùng đồng tử khẽ co rút, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT