Tạ Khinh Phùng cảm thấy Quý Tắc Thanh như sắp khóc đến nơi, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy người kia rơi lấy một giọt nước mắt nào. Rõ ràng trong lòng nghẹn một bụng tức, hỏi gì cũng không chịu mở miệng, cứ như thế cứng đầu mà im lặng.
Tạ Khinh Phùng hoàn toàn bó tay, đành cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên vùng da xanh tím của đối phương: “Thích không?”
Quý Tắc Thanh không đáp là thích hay không, chỉ cau mày, chỉ vào chiếc áo ngủ bị rượu làm ướt: “Ngươi làm bẩn ta rồi.”
“Được rồi, được rồi, ta làm bẩn,” Tạ Khinh Phùng giơ tay đầu hàng, cũng chẳng buồn so đo với cái ma men này, “Thuộc hạ giúp người thay quần áo, rồi ngoan ngoãn đi ngủ, được chưa?”
Hắn bước xuống giường, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo ngủ trắng sạch sẽ trong rương. Quý Tắc Thanh ngồi yên không động đậy, mặc cho hắn thay đồ, mí mắt cũng đã bắt đầu rũ xuống vì men say.
Tạ Khinh Phùng cẩn thận hầu hạ như một tiểu thái giám mẫu mực, thay y phục cho người ta từng chút một. Đợi Quý Tắc Thanh mặc xong đồ mới, sắc mặt y có chút dịu lại, nhưng mùi rượu vẫn lởn vởn quanh chóp mũi khiến y cau mày: “Bổn tọa ghét nhất là người khác uống rượu. Ngươi cả người toàn mùi rượu, còn dám đến gần hầu hạ bổn tọa?”
Tạ Khinh Phùng trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Cung chủ, thuộc hạ biết sai, sau này không dám nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play