"Thiên Duyên chẳng biết gì cả.  

Thiên Duyên chỉ là một bé bạch tuộc con vô tội."  

Chu Cẩn Trạch nhìn Thiên Duyên đang mải mê nghịch khuy áo của mình, lòng dâng tràn ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết mở lời thế nào.  

Thiên Duyên rõ ràng chẳng hứng thú gì với đống xương khô kia, cậu bé chọt vào Chu Cẩn Trạch: "Í?"  

Chán quá, đi được chưa?  

Chu Cẩn Trạch vỗ nhẹ lưng cậu: "Đi thôi."  

Họ lại đến nơi chứa vật thể thu nhận thứ hai.  

"Vật thể thu nhận B-43, bóng hình trong đĩa CD. Cô ta sẽ xuất hiện ở bất kỳ góc nào trong đoạn video dài 3 phút này, một khi đã nhìn thấy bóng dáng cô ta, người đó chắc chắn sẽ chết trong vòng ba ngày. Cách thu nhận hiện tại chỉ là cất chiếc đĩa này vào một chiếc hộp phong ấn kín, không mở ra nữa."  

Chu Cẩn Trạch linh cảm được điều gì đó, anh vốn không phải kẻ nhút nhát, nên trực tiếp ra lệnh cho những người khác: "Mở nó ra."  

Các nhà nghiên cứu khác lập tức thi hành mệnh lệnh, họ đã chuẩn bị sẵn máy đọc DVD.  

Khi video bắt đầu phát, đó chỉ là một đoạn quảng cáo bình thường, một gia đình ba người trò chuyện vui vẻ, cùng nhau ăn uống, rồi quay lại camera nói: "Gia vị nhãn hiệu XXX, hương vị tuyệt vời."  

Không ai dám lơ là cảnh giác, dù đối với một video trông vô hại như thế này.  

Nhưng so với không khí gia đình hạnh phúc trong video, nhóm người bên ngoài trông nghiêm túc đến mức hài hước.  

Dù họ có cố gắng quan sát thế nào, ba phút video cũng nhanh chóng kết thúc.  

"Ai trong các bạn đã nhìn thấy chưa?"  

Mọi người đều lắc đầu, nhìn nhau ngơ ngác.  

"Làm sao có chuyện không ai nhìn thấy được cơ chứ..."  

"Thật kỳ lạ..."  

Chu Cẩn Trạch không nói gì, chỉ ra lệnh: "Phát lại lần nữa đi."  

Nhưng dù họ phát lại một lần, hai lần, hay ba lần, cũng không thể tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó nữa.  

"Đội trưởng Chu?"  

Chu Cẩn Trạch cúi nhìn Thiên Duyên, rồi lại nhìn một lần nữa.  

Sau đó, anh mới nói: "Vật thể thu nhận này cũng có thể bỏ qua cảnh giác rồi, cô ta có lẽ sẽ không xuất hiện nữa."  

Thì ra, chỉ cần bé bạch tuộc con ra tay, vật thể thu nhận không những không ồn ào phản kháng, mà còn bị dọa chạy mất dép.  

Chu Cẩn Trạch rất muốn chất vấn bản chất thật sự của Thiên Duyên ngay lúc này, nhưng vẻ hào hứng của cậu bé khi chăm chú nhìn vào màn hình video lại như đang nói với anh rằng, đây chỉ là một đứa trẻ.  

Suốt đường về, Chu Cẩn Trạch ôm bé bạch tuộc con với khuôn mặt đen như mực.  

Thiên Duyên thì ôm chặt cánh tay anh, ngáp ngắn ngáp dài.  

"Chơi mệt rồi hả?"  

Chu Cẩn Trạch đặt Thiên Duyên vào bể cá để ngâm nước, cậu bé ngồi ngoan ngoãn, lúc thì nhìn chiếc đuôi bạch tuộc màu xanh duỗi ra trong nước, lúc lại nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Chu Cẩn Trạch.  

Thôi được, tám chân mà còn ghen tị với hai chân.  

"Chúng ta khác nhau, em không thể biến thành thế này được."  

Chu Cẩn Trạch lạnh lùng nói ra sự thật.  

Đôi mắt cậu bé lập tức ngân ngấn nước.  

Cậu dường như hoàn toàn không hiểu sự khác biệt giữa mình và Chu Cẩn Trạch, chẳng phải đều là sinh vật biết thở sao? Thiên Duyên đã rất nỗ lực để biến đổi theo hình dáng con người rồi.  

Cậu bé dường như nghĩ rằng mình phải giống với người giám hộ.  

Nhưng Thiên Duyên cố gắng đến đỏ cả mặt, cũng chỉ có thể giữ nguyên hình dáng hiện tại.  

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên: "Cậu thậm chí còn chưa thu thập đủ năng lượng, làm sao có thể tiếp tục phát triển?"  

"Hơn nữa, nếu cậu không tiếp tục thu thập giá trị tình cảm, hình phạt sẽ lại đến."  

"Lần trước chỉ là cảnh cáo, lần này sẽ không đơn giản như vậy đâu."  

Tiếc là Thiên Duyên dường như chẳng buồn nghe hệ thống nói gì, chỉ vỗ vỗ bụng nhỏ với Chu Cẩn Trạch, ý bảo mình đói.  

Chu Cẩn Trạch liếc nhìn cái bụng trắng mềm mại của Thiên Duyên, lẩm bẩm: "Kén ăn thế này thì làm sao mà khỏe mạnh lớn lên được."  

Nhưng anh cũng chẳng thể quá nghiêm khắc với Thiên Duyên, miệng thì nói cay nghiệt nhưng hành động lại rất nuông chiều, nên đành phải ra ngoài chuẩn bị đồ ăn ngon cho cậu bé.  

Khi Chu Cẩn Trạch quay lại, anh không thấy đứa bé giơ tay đón chào mình, mà là một sinh vật nhỏ bé co quắp, toàn thân nóng bừng.  

Lại bệnh nữa rồi?!  

Bác sĩ Lâm được gọi khẩn cấp đến, anh ta kiểm tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới cho Thiên Duyên, nhưng ngoài sốt ra không phát hiện bệnh gì khác. Tuy nhiên, cậu bé có vẻ như đang chịu đựng nỗi đau lớn, khiến mọi người cuống cuồng lo lắng.  

Chu Cẩn Trạch không quan tâm gì nữa, gọi tất cả bác sĩ khác trong căn cứ thu nhận đến.  

Dù mọi người vẫn còn hứng thú với C-036, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của cậu bé, họ đều tập trung vào việc khám bệnh.  

"Hiện tại chỉ là sốt thôi, có lẽ bệnh lần trước chưa khỏi hẳn, giờ tái phát lại."  

Thiên Duyên vì sợ hãi và đau đớn, lại chui vào lòng Chu Cẩn Trạch. Lần này, Chu Cẩn Trạch không đẩy cậu ra, mà ôm Thiên Duyên như đứa con của mình, hỏi bác sĩ:  

"Nhưng rốt cuộc em ấy bị bệnh gì?"  

Bác sĩ ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "Là chúng tôi nghĩ quá phức tạp, coi... C-036 là một quái vật đặc biệt. Thực ra, cơ thể không khác gì một đứa trẻ, thậm chí còn yếu hơn nhiều."  

"Nên rất dễ bị bệnh, nhiễm vi khuẩn virus, lần này có lẽ là như vậy, phổi có thể bị virus tấn công. Ngoài ra, nhìn phản ứng của, có lẽ từng có ký ức thường xuyên đau ốm hoặc đau đớn, nên phản ứng mới mạnh như vậy, giống như rối loạn stress sau sang chấn..."  

"Còn một chuyện nữa."  

Các bác sĩ đều ngập ngừng.  

Chu Cẩn Trạch nhíu mày: "Nói đi."  

Bác sĩ thở dài: " Còn chưa biết nói, chúng tôi kiểm tra rồi, thanh quản đã phát triển hoàn thiện, rất có thể... bị câm..."  

Một tiếng "đùng" vang lên, Chu Cẩn Trạch vô tình đá vỡ một góc bể tắm.  

Ánh mắt thương cảm của các bác sĩ hướng về đứa bé nhỏ, dù vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nhìn cậu bé đang ốm yếu co ro trong lòng Chu Cẩn Trạch, ai nấy đều thấy xót xa.  

Một bàn tay của Chu Cẩn Trạch có thể che kín mặt Thiên Duyên, lúc này anh cũng dùng tay che đầu cậu, bịt tai để cậu không nghe thấy gì, đến khi trút xong cơn giận mới buông ra.  

Chu Cẩn Trạch biết mình tiêu rồi.  

Một phút mềm lòng đưa cậu bé về, giờ không thể bỏ rơi được nữa.  

Một lần mềm lòng, sẽ thành nhiều lần mềm lòng.  

Anh cũng mất luôn can đảm và cơ hội để chất vấn Thiên Duyên thực sự là gì.  

Đến giờ, anh chỉ có thể vừa cầu nguyện vừa lo lắng, hy vọng không đến ngày phải lựa chọn phe phái.  

Nếu không, với tư cách là người bảo vệ nhân loại, liệu anh còn có thể kiên định lựa chọn bảo vệ loài người, thay vì chọn Thiên Duyên không?  

"Không sao đâu. Không sao đâu."  

Anh vỗ lưng Thiên Duyên, như đang an ủi đứa bé, lại như đang an ủi chính mình.  

Chỉ là lúc này, cậu bé dường như cảm nhận được sự giằng xé của anh, đưa tay nắm chặt ngón tay Chu Cẩn Trạch.  

"A."  

Cậu bé chỉ có thể phát ra những tiếng bi bô, nhưng vẫn ngọt ngào và ấm áp.

___________

Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play