Chương 1: Bé Bạch Tuộc Con
Trước khi chết, Thiên Duyên chỉ nghe thấy tiếng "bíp bíp" từ máy móc, chói tai và nhức óc, xung quanh chẳng có một ai khóc thương cho cậu.
Nhưng Thiên Duyên cũng không buồn.
Cuối cùng, cậu cũng không còn phải chịu đựng bệnh tật hay uống thuốc nữa.
Thế nhưng, ngay khi cậu nghĩ mình sắp đi đầu thai, một hệ thống đã tìm đến và yêu cầu cậu đi "công lược" các nhân vật trong những thế giới khác, thu thập "giá trị tình cảm" của họ. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ được sống lại một kiếp nữa.
Thiên Duyên rất muốn từ chối.
Nhưng hệ thống này rõ ràng là kiểu bắt ép người ta làm việc như nô lệ. Nó đã chọn cậu, nên cậu không thể từ chối, chỉ có thể tuân theo.
Tuy nhiên, hệ thống nói: “Chúng tôi cũng có một số dịch vụ khác, cậu có thể tự chọn thân phận của mình trong thế giới đó, thậm chí là chỉnh sửa ngoại hình. Như vậy, cậu có thể sống thoải mái theo ý mình!”
Nhưng Thiên Duyên thậm chí chẳng thèm nhìn, hoàn toàn không hào hứng như những "vật chủ" khác, dường như những thứ hệ thống đưa ra vẫn chưa đủ hấp dẫn.
Hệ thống thấy thái độ của Thiên Duyên như vậy, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa: “Nếu cậu không muốn chỉnh sửa, chúng tôi sẽ để mặc định.”
Lúc này, Thiên Duyên mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi muốn thân phận hiếm nhất, ngoại hình theo dạng em bé, cực kỳ dễ thương và đúng chuẩn thẩm mỹ của mọi người.”
Bảo vệ con non là bản năng của mọi loài, như vậy, cậu có thể hoàn toàn "nằm dài" mà không cần làm gì.
Hệ thống chưa từng thấy ai có cách làm như Thiên Duyên, nhưng nó cũng không tìm ra lỗi gì, đành phải gằn giọng: “Nếu cậu không thu thập đủ giá trị tình cảm, cậu sẽ thực sự chết đấy!”
Thiên Duyên: “Ừ.”
Một vẻ đẹp của sự bình thản đến khó hiểu.
Hệ thống suýt nữa bị cậu làm cho tức nghẹn, cuối cùng cũng chỉ chỉnh sửa qua loa rồi ném Thiên Duyên vào thế giới nhỏ đó.
Thiên Duyên chỉ cảm thấy mình chìm vào giấc ngủ, mơ màng, như thể trở lại tử * của mẹ, an toàn và ấm áp.
Cho đến khi một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt, đánh thức cậu.
Nhưng Thiên Duyên vẫn không thể cử động, chỉ nghe thấy những giọng nói mơ hồ:
“Chúng tôi đã bắt được một sinh vật có thể thuần hóa ở dạng con non, hiện chưa thể hiện bất kỳ dấu hiệu tấn công nào, trạng thái chưa tỉnh táo, có lẽ là mồi nhử mà lũ quái vật để lại khi tự cắt đuôi chạy trốn.”
“Nhưng ít nhất điều này cũng giúp chúng ta tiến gần hơn đến phương pháp sinh tồn.”
“Nguyện ngọn lửa sẽ không tắt, nguyện nhân loại được tiếp tục tồn tại.”
…
Thiên Duyên lại chìm vào giấc ngủ trong những tiếng nói đó. Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở trong một bể kính chứa nước nông.
Cậu co tròn trong nước, trôi nổi tự do như một con sứa không trọng lượng.
Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng nâng đỡ Thiên Duyên, khiến cậu rất thích trạng thái này.
Cậu lười biếng một lúc nữa rồi mới cố gắng duỗi tay chân.
Ừm... sao cảm giác vẫn có một lớp màng bọc chặt lấy mình vậy?
Thiên Duyên há miệng, cố gắng cắn rách lớp vỏ bọc, nhưng động tác này khiến cậu bắt đầu lăn lộn trong nước.
Ọe...o0...00…
Cậu như bị nhét vào máy giặt rồi quay vòng vòng, một lúc sau mới dừng lại, nhưng đã bắt đầu thở ra bong bóng một cách vô thức.
Cứu... cứu mạng... không ai đến cứu một chút sao?
Ngay lúc đó, chuông báo động bên ngoài vang lên, tiếng bấm mật mã "bíp bíp" vang lên, rồi có vài người bước vào.
“Vật thuần hóa C-036 bắt đầu phá vỏ, chúng tôi sẽ tiến hành quan sát kỹ lưỡng.”
Quan sát cái quần đùi nhà ông ý!
Thiên Duyên sắp ngất rồi!
Nhìn thấy những kẻ này đứng nhìn mà không động tay động chân giúp đỡ, Thiên Duyên đành phải tự mình cố gắng.
Cậu cố duỗi chân... ơ, mình có mấy cái chân nhỉ? Kệ đi, cứ đạp ra là được.
Cuối cùng, một tiếng "pụt", Thiên Duyên thoát khỏi lớp màng mềm mại, chìm xuống đáy bể.
Cậu mệt quá.
Trong sự im lặng, có người báo cáo ra ngoài: “Vật thuần hóa C-036 đã phá vỏ, hiện tại là một cục... à không, một con bạch tuộc non?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cục bạch tuộc con màu xanh nhạt trong suốt, nhỏ hơn cả bàn tay họ, cùng nảy ra một nghi vấn:
Cái thứ này... cũng được coi là quái vật đột biến?
Thiên Duyên mềm oặt nằm dài, không còn sức để phản ứng với những lời bình luận của họ.
Những người khác chờ mãi không thấy Thiên Duyên động đậy, liền hỏi: “Đứa bé này sắp chết rồi à?”
“Không phải chứ? Yếu đến mức này sao?”
Thiên Duyên động đậy đầu ngón tay, hơi cong lên một chút:
Mày mới yếu, cả nhà mày yếu!
“Nếu nó chết thật thì cũng không được, ai ở đây biết cách nuôi bạch tuộc con không?”
Mọi người đều lắc đầu. Họ là nhân viên quan sát, làm sao biết nuôi bạch tuộc con chứ?
Cuối cùng, họ gọi đội trưởng đến, nghiên cứu viên cao cấp về vật thuần hóa Chu Cẩn Trạch.
Chu Cẩn Trạch là người từ chiến trường trở về. Trong một nhiệm vụ, anh bị quái vật làm ô nhiễm, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ mắt trái xuống, khiến khuôn mặt điển trai trở nên lạnh lùng hơn, cũng càng thêm căm ghét lũ quái vật.
Anh bước đến trước mặt Thiên Duyên, không nói một lời, trực tiếp rạch một đường trên cổ tay, lột một miếng da thịt rồi ném vào bể kính của Thiên Duyên.
Con quái vật nhỏ vẫn nằm im, dường như không hề hứng thú với máu thịt con người.
Thiên Duyên: Á á á á á! Máu kìa! Bể của mình bẩn rồi!! Đừng chạm vào mình!
Chu Cẩn Trạch lúc này mới lạnh lùng nói: “Lấy đồ ăn của con người cho nó, xem nó có ăn không.”
Một quả táo được ném xuống, bé bạch tuộc con mới chậm rãi nổi lên, nằm lên trên quả táo.
Nhỏ hơn cả quả táo, không thể biết được cậu có ăn hay không.
Nếu quả táo có thanh máu, chắc chắn sẽ hiện lên từ từ: -1, -1…
Bé bạch tuộc con không thể cắn thủng giáp địch (ý chỉ vỏ táo).
“Phụt.”
Ngay cả nhân viên quan sát bên cạnh cũng không nhịn được cười, nhưng khi thấy sắc mặt Chu Cẩn Trạch, anh ta vội cắn môi nghĩ về những chuyện buồn.
Chu Cẩn Trạch nhìn chằm chằm vào bé bạch tuộc con, đến mức Thiên Duyên cảm thấy anh sắp nhìn thủng mình, Chu Cẩn Trạch mới rời mắt: “Nghiền nhỏ đồ ăn cho nó.”
Nhưng, ai sẽ cho nó ăn?
Dù sao cũng là một con quái vật.
Chu Cẩn Trạch chủ động đứng ra, anh nhận lấy táo nghiền, tiến đến gần bể cá, đưa thìa ra.
Thiên Duyên nhìn chiếc thìa trên cao, hơi tức.
Anh ta không biết vớt mình lên sao?
Bé bạch tuộc con đạp chân nổi lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ mặt trước của cậu.
Hai con mắt đen nhánh như hạt đậu là bộ phận rõ nhất trên cơ thể nhỏ xíu.
O.O
Bé bạch tuộc con nhìn Chu Cẩn Trạch với ánh mắt như vậy, nghiêm túc và có chút... trang trọng.
Ít nhất là Thiên Duyên nghĩ vậy.
Chu Cẩn Trạch cũng mặt lạnh nhìn Thiên Duyên, đưa thìa ra gần hơn.
Nhưng ngay lập tức, Thiên Duyên giơ tay, xúc tu quấn lấy ngón tay Chu Cẩn Trạch.
Chu Cẩn Trạch giật mình, trong chớp mắt, anh như nhìn thấy một vụ nổ lớn, vô số vì sao cổ xưa, những lời thì thầm từ tận ngoài vũ trụ.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, mọi thứ trở lại bình thường, như thể đó chỉ là ảo giác của Chu Cẩn Trạch.
Chu Cẩn Trạch lắc đầu, cho rằng mình làm việc quá sức nên mới hoa mắt.
Trong lúc anh mất tập trung, Thiên Duyên đã bám cả người lên tay Chu Cẩn Trạch, những chiếc xúc tu mới mọc của cậu non nớt, mềm mại, trơn tuột, không chút nguy hiểm.
_________
Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.