Thiên Duyên ngửi món ăn trên đĩa, bản năng nhạy bén lập tức mách bảo đây không phải đồ ăn bình thường, mùi máu tanh nồng hơn nhiều, có lẽ họ đã trộn thứ gì đó vào.

Thiên Duyên bịt mũi, biểu lộ vẻ chối từ.

“Thật sự không thích ăn thịt người sao?”

Bạch Ngọc Xuyên véo má Thiên Duyên: “Nhóc vô hại như vậy, chỉ khiến người ta muốn bắt nạt thêm thôi.”

Thiên Duyên khựng lại, nhìn Bạch Ngọc Xuyên dường như nghĩ ra điều gì. Rồi cậu chủ động kéo đĩa thức ăn lại, múc một thìa, đưa cho Bạch Ngọc Xuyên:

“A a...”

Dáng vẻ như đứa trẻ hiếu thảo muốn báo đáp người chăm sóc.

Bạch Ngọc Xuyên: Cảm ơn, hiếu quá hóa... bất hiếu.

Chu Cẩn Trạch: …

Thiên Duyên cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Cẩn Trạch, không muốn thiên vị nên cậu nhét đại vào miệng Bạch Ngọc Xuyên, rồi vội vàng múc thìa thứ hai cho Chu Cẩn Trạch.

Bạch Ngọc Xuyên vội chạy đi nhổ.

Chu Cẩn Trạch vội nói: “Anh không ăn.”

Đứa bé lập tức biểu lộ vẻ thất vọng.

Chu Cẩn Trạch: …

Dù sao anh cũng không ăn.

Rồi anh quay sang nhìn bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm: Anh có lịch sự không?

Nhưng bác sĩ Lâm vẫn cúi xuống dỗ cậu bé: “Đây là đồ ăn cho nhóc, người lớn bọn anh không cần ăn thứ này.”

Cậu bé như không hiểu, chỉ cố gắng đẩy đĩa thức ăn về phía họ.

Như đứa trẻ ngoan tìm được món ngon, nhất định phải dành miếng đầu tiên cho người mình thích nhất.

Bác sĩ Lâm cũng không chịu nổi, nhắm nghiền mắt.

Rồi cũng bịt miệng chạy ra ngoài.

Giờ chỉ còn Chu Cẩn Trạch và Thiên Duyên nhìn nhau.

Chu Cẩn Trạch lấy thìa từ tay Thiên Duyên, mang cả đĩa đi:

“Em chỉ là không muốn ăn thôi phải không?”

Thiên Duyên: Đôi mắt to mờ ảo nhìn anh.

"Thôi được rồi." Chu Cẩn Trạch thở dài, dù phát hiện ra mưu kế của cậu bé, nhưng một đứa trẻ thì có lỗi gì chứ?

Chu Cẩn Trạch: Vô thức nuông chiều.

Sau khi biến thành hình dạng trẻ nhỏ, Thiên Duyên ngủ ít hơn, cũng không cần chăm sóc đặc biệt, Chu Cẩn Trạch thấy cậu bé một mình rất buồn chán, khuôn mặt bệnh tật lúc nào cũng thiếu sức sống, nhìn căn phòng nhỏ thẫn thờ.

Chu Cẩn Trạch không nhịn được hỏi Thiên Duyên: “Muốn ra ngoài chơi một lúc không?”

Hơn nữa Chu Cẩn Trạch và đồng đội còn bận công việc, không thể 24/7 chỉ quanh quẩn bên Thiên Duyên.

Vì vậy Thiên Duyên thuận lợi leo lên vai Chu Cẩn Trạch, ban đầu cậu định trèo lên đầu anh, nhưng khi xúc tu căng thẳng sẽ bọc kín đầu Chu Cẩn Trạch, che mất tầm nhìn.

Nên Thiên Duyên đành chấp nhận bám trên vai.

Như một món đồ trang trí nhỏ xíu.

Chu Cẩn Trạch vốn dĩ kín đáo, hôm nay bỗng nhận được ánh nhìn của tất cả mọi người.

Đáng nói là cậu bé lại rất vui, lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy!

Chu Cẩn Trạch chỉ mừng vì nhớ mặc áo cho cậu bé trước khi ra ngoài. Áo hơi rộng so với cậu bé, nhưng vừa đủ che mông, vì đuôi bạch tuộc không mặc quần được.

Ít nhất không bị hớ hênh.

Chu Cẩn Trạch sợ cậu bé quá khích ngã khỏi vai, cuối cùng ôm cậu trước ngực, một tay đỡ mông, giống tư thế bế trẻ nhỏ.

Thực ra không bế kiểu bưng bê đã là có năng khiếu nuôi trẻ rồi.

“Đội trưởng Chu.”

Mấy nhà nghiên cứu tiến lại, đưa tài liệu: “Đây là mấy con quái vật mới được thu nhận gần đây, anh xem qua...”

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt chói chang từ vòng tay Chu Cẩn Trạch, họ đơ người.

Chu Cẩn Trạch như không nhận thấy sự khác thường, nhận tài liệu, lật qua.

“Đi, cùng kiểm tra xem có thiếu sót gì không.”

“Nhưng...”

Ánh mắt họ đổ dồn về Thiên Duyên trong lòng Chu Cẩn Trạch.

Chu Cẩn Trạch khẽ nhíu mày, ôm cậu bé sát hơn.

“Không sao, cậu ấy không ảnh hưởng gì đâu.”

Theo biểu hiện trước đây của Thiên Duyên, có lẽ mang cậu bé đi còn có lợi cho việc thu nhận quái vật.

Chu Cẩn Trạch không nói ra suy nghĩ, chỉ siết chặt vòng tay hơn.

Thiên Duyên: “Hả?”

Bóp cậu làm gì?

Chu Cẩn Trạch không nói nữa, ấn đầu cậu bé, giấu kín trong áo mình, rồi theo đồng đội vào phòng thu nhận.

Đây mới là phòng thu nhận đúng nghĩa: yên tĩnh, nghiêm túc, khí tức đáng sợ tràn ngập.

“Vật thu nhận mới 'bộ xương không ngừng trỗi dậy', được giáo sư Bạch xếp hạng A, mã số A-021, vật này luôn có tính hoạt động, không ngừng trỗi dậy từ quan tài hoặc hố đất, tìm người thay thế, nhưng nếu không đóng nắp quan tài và có người quan sát, nó không thể trỗi dậy.”

Bộ xương?

Có đáng sợ với trẻ nhỏ không?

Phản ứng đầu tiên của Chu Cẩn Trạch là nghĩ vậy, bước chân định tiến lại đột nhiên dừng lại, chỉ đứng xa nhìn bộ xương trong quan tài.

Lúc này bộ xương đang bị quan sát rất yên lặng, như mất tính hoạt động…

Ơ? Bộ xương đâu rồi?!!

“Chết tiệt, thằng nào không canh chừng nó?!”

Nhà nghiên cứu mắng ngay, lập tức xích lại gần nhau, cảnh giác xung quanh.

“Cẩn thận! Đừng để bị tấn công!”

“Mẹ kiếp, ai run thế, to quá, nghe cả tiếng răng đánh vào nhau rồi!”

Chu Cẩn Trạch im lặng, ôm chặt Thiên Duyên, quan sát xung quanh.

Nhưng khi yên lặng, tất cả đều nghe thấy tiếng run.

Tiếng động quá lớn, không giống con người có thể phát ra, nhưng nghe rõ như xương cọ vào nhau…

Khoan đã…

Chu Cẩn Trạch tỉnh ngộ, lập tức nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện một bộ xương đang run rẩy úp mặt vào tường ở góc xa nhất.

Dù không còn da thịt và biểu cảm, nhưng Chu Cẩn Trạch vẫn nhận ra sự sợ hãi.

“Bộ xương này bị làm sao vậy?”

Tạm thời không dám lại gần, cả hai bên đều sợ hãi.

Chỉ có Chu Cẩn Trạch tiến lên một bước.

Nhưng bước này khiến bộ xương sợ vỡ mật, run quá khiến xương sườn rơi ra.

Mà không dám cúi nhặt.

Như muốn tan rã ngay tại chỗ cho biến mất.

Ngay cả Chu Cẩn Trạch cũng nghi hoặc.

Chỉ có Thiên Duyên mặc kệ ngoại cảnh, chăm chú nghịch khuy áo Chu Cẩn Trạch.

Nhưng không hiểu cậu bé dùng lực thế nào, đột nhiên "cạch" một tiếng, khuy áo bật ra, đập vào tường, rồi nảy vào người bộ xương.

Chỉ một cái chạm nhẹ, bộ xương lập tức rã ra, trông có vẻ còn rất mong đợi.

“Vậy...”

“Coi như thu nhận thành công chứ? Nó không còn trỗi dậy bắt người nữa chứ?”

Chu Cẩn Trạch lặng lẽ nhìn bé bạch tuộc, nói: "Không đâu, nhặt xương lên cất đi.”

_____________

Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play