Chương 10: Sức Hấp Dẫn Của Bé
Chu Cẩn Trạch do dự rất lâu, cuối cùng cũng nắm chặt tay Thiên Duyên.
Thiên Duyên đã không còn quan tâm đến phản ứng của Chu Cẩn Trạch nữa.
Cậu sốt đến mức khó chịu, khiến cả đám người phải thức trắng đêm bên cạnh.
Vốn dĩ Thiên Duyên là một đứa bé rất trầm lặng, nhưng lần này có nhiều người ở bên, Chu Cẩn Trạch cũng luôn ôm cậu, nên cậu bé tự nhiên r*n rỉ, kể lể nỗi khổ của mình.
"Ôi, tội nghiệp quá."
" Đúng là chịu khổ thật."
Các bác sĩ vô thức cũng như đang chăm con mình, ánh mắt đầy xót xa, miệng không ngừng dỗ dành, càng nói, Thiên Duyên càng tủi thân.
Như muốn khóc hết những đau khổ trước đây, cậu lại bật khóc nức nở.
Chu Cẩn Trạch sợ cậu khóc đến mù mắt, đành phải bóp miệng Thiên Duyên.
Cậu bị bóp thành miệng vịt.
Thiên Duyên khóc càng thảm thiết hơn.
Nhìn đội trưởng Chu - người giết quái vật không chớp mắt - dỗ trẻ con, mọi người đều đau đầu, cuối cùng một bác sĩ có con gái đề xuất: "Mang đồ chơi cho C-036 đi, trẻ con có đồ chơi sẽ không khóc nữa."
Ánh mắt đội trưởng Chu lập tức đổ dồn vào vị bác sĩ đó.
"Vậy việc này giao cho anh."
Bác sĩ: "Không, đợi đã, tôi đâu biết tiểu quái vật thích đồ chơi gì?!"
Vì điều kiện hạn chế, hắn ta đành mang theo chú thỏ bông màu hồng của con gái mình, sợ đội trưởng Chu không hài lòng, hắn ta còn lấy cả váy và phụ kiện tóc của con gái hồi nhỏ.
Dù sao C-036 cũng trông như búp bê, nuôi như con gái cũng không có gì lạ.
Chu Cẩn Trạch càng không nhận ra điều gì sai, lập tức nhét chú thỏ bông vào lòng Thiên Duyên.
Thiên Duyên đã xa cha mẹ từ rất sớm, chưa từng nhận được tình yêu thương, thời thơ ấu cũng không có đồ chơi tử tế.
Nên khi cầm lấy, cậu chỉ thấy chú thỏ rất dễ thương, lông mềm mại, ôm cũng mềm, vừa vặn lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Cậu bé rất thích món đồ chơi mới, chạm vào mắt thỏ bông, không nỡ lau nước mắt lên nó, đành quay đầu lau lên người Chu Cẩn Trạch.
Lau xong lại chăm chỉ chơi với thỏ bông.
Chu Cẩn Trạch nhìn vệt ướt trên ngực mình, mặt đen như mực.
Anh muốn nổi giận, nhưng khi thấy má bầu bĩnh phúng phính của cậu bé, cơn giận lại tắt ngấm.
Thôi, đã gầy đi rồi.
Lần này có nhiều người chăm sóc Thiên Duyên, giá trị tình cảm tăng lên ổn định.
Giá trị tình cảm vừa ổn định, cơn sốt lập tức giảm, chỉ còn hơi âm ỉ và ho.
Nhưng cơ thể non nớt không chịu nổi sự hành hạ qua lại, Thiên Duyên chưa cảm nhận được, chỉ mải mê ôm thỏ bông không rời, còn Chu Cẩn Trạch nhìn vẻ ủ rũ của cậu, tim thắt lại.
Anh biết khả năng của cậu, nếu đưa ra ngoài săn mồi cũng không thành vấn đề, nhưng Chu Cẩn Trạch không muốn sớm tiết lộ năng lực của C-036 cho tổng cục, bên trong luôn có kẻ bất lương, anh phải bảo vệ C-036.
Nhưng, anh cũng muốn Thiên Duyên sống sót.
Nên đành phải tìm Bạch Ngọc Xuyên bàn bạc, hai người vẫn tốt hơn một.
"Nhưng sao phải gọi tôi nữa? Tôi chỉ là bác sĩ thôi mà!"
Lâm Quyết, tức bác sĩ Lâm, bất lực nói.
Dù là bác sĩ thực tập trẻ tuổi, nhưng không thể biến thành bác sĩ nhi khoa chứ!
Bạch Ngọc Xuyên và Chu Cẩn Trạch cùng lờ đi phản đối của anh ta.
Bạch Ngọc Xuyên vừa bóp má phúng phính của Thiên Duyên, vừa cười nói với Chu Cẩn Trạch:
"Đội trưởng Chu không lẽ không có cách nào sao?"
"Tôi đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của C-036, tôi không ngốc. Nhưng việc kiếm ăn cho nhóc, tôi nghĩ đội trưởng Chu giỏi hơn."
"Tôi không phải bà mẹ đâu."
Chu Cẩn Trạch không hiểu ý Bạch Ngọc Xuyên, nhưng nghe ra giọng điệu mỉa mai.
Anh kìm nén ý định đấm Bạch Ngọc Xuyên, nói: "Khi tôi làm nhiệm vụ sẽ lén mang theo C-036, lúc đó anh phải giúp tôi che giấu và theo dõi tình hình."
"Được, không thành vấn đề."
Bạch Ngọc Xuyên đồng ý dễ dàng, Lâm Quyết cũng bị sắp xếp rõ ràng.
Họ định đưa Lâm Quyết vào đội nhiệm vụ tiếp theo của Chu Cẩn Trạch.
Lâm Quyết thở dài, một ngày nào đó bác sĩ như anh ta cũng bị ép ra chiến trường, tất cả đều do đứa bé trước mặt gây ra.
Nhưng khi Thiên Duyên nhìn Lâm Quyết, đưa chú thỏ bông yêu thích cho anh ta, Lâm Quyết cũng mềm lòng.
"Tặng tôi sao? Cảm ơn, nhưng nhóc cứ chơi đi."
Lâm Quyết cảm động nói.
Chu Cẩn Trạch phá vỡ cảm động: "Em ấy chỉ nhờ anh cầm hộ, để rảnh tay ăn vặt thôi."
Quả nhiên, Thiên Duyên lập tức móc túi váy hoa bên hông, lấy ra viên kẹo bác sĩ cho để dụ uống thuốc.
Lâm Quyết khóc thầm trong lòng.
Nhưng một lúc sau, một bàn tay nhỏ cầm viên kẹo cứng đưa đến trước mặt anh ta.
"? Lại nhờ anh cầm hộ à?"
Thấy Lâm Quyết không đưa tay, Thiên Duyên bóc sẵn kẹo nhét vào miệng bác sĩ.
Kiên định như lần trước nhét thịt vào miệng họ.
Lâm Quyết thật sự khóc rồi.
Bạch Ngọc Xuyên cười khẽ: "Bác sĩ Lâm, anh khóc trông ghê quá."
Nhưng Lâm Quyết không thèm để ý, chỉ ôm chặt Thiên Duyên. Chàng trai mới hai mươi tuổi bị bé bạch tuộc con dùng một viên kẹo mua chuộc.
Bé bạch tuộc con, đáng sợ thật.
Nhưng khi thấy Lâm Quyết ôm Thiên Duyên, Chu Cẩn Trạch thấy không thuận mắt, lúc thì chê Lâm Quyết ôm không đúng tư thế, bé sẽ khó chịu, lúc thì bảo ôm quá chặt, bé không thở được.
Tóm lại, khi Lâm Quyết ôm Thiên Duyên cả ngày không chịu buông, Chu Cẩn Trạch trực tiếp giật bé lại.
Trong lòng bỗng trống rỗng.
Anh ôm chặt Thiên Duyên, chỉnh lại tóc bị rối, nói: "Được, vậy chúng tôi về trước."
Thiên Duyên dựa vào lòng Chu Cẩn Trạch, không quên vẫy tay với Lâm Quyết, ý bảo tạm biệt.
Chu Cẩn Trạch vô thức thấy chua xót.
Anh vất vả nuôi cậu bao lâu, nhưng cậu chưa từng vẫy tay với anh, Lâm Quyết chỉ ôm một lúc mà cậu đã thân thiết thế.
Hoàn toàn quên mất chuyện trước đây anh chủ động bỏ rơi cậu.
"Ôi, bạch tuộc nhỏ hôm nay cũng ra phố à, đẹp trai quá~"
Chu Cẩn Trạch đang ghen, âm thầm sôi sục, thì một giọng nói chào hỏi khiến anh tỉnh lại.
Thì ra không chỉ Lâm Quyết, các nhà nghiên cứu, bác sĩ khác sau thời gian tiếp xúc đều rất quý Thiên Duyên, thấy là phải đến bế.
Những người trước kia thấy Chu Cẩn Trạch là run sợ, giờ cũng dám cười toe toét xoa đầu bé.
_________
Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.