Cái tiểu khu tệ hại vẫn thế thôi, hôm qua vừa ở khách sạn năm sao, giờ quay về cái ngõ nhỏ bị quy hoạch bỏ quên, Soái Lãng không khỏi có chút bùi ngùi.
Đi từ ngõ vào cũng gặp vài người, mặt mũi thì nhớ đấy nhưng chẳng biết là ai, tên tuổi thế nào, vì mọi người đều chỉ coi đây là nơi ở tạm bợ, mong mỏi lớn nhất của người sống ở khu này là thoát khỏi nó. Cho nên quan hệ giữa người với người ở đây rất lãnh đạm.
Nói gì tới người khác, bản thân Soái Lãng cũng vậy thôi, làm y bất giác như tiểu khu mình sống hồi bé, tầng trên tầng dưới không ai không thân, đám trẻ con ở đó càng không khác gì anh em.
Chỉ là, nghĩ tới nơi đó, Soái Lãng lại dâng lên nỗi buồn mang mác.
Đi vào tiểu khu, lên cái cầu thang nhá nhem, vừa mới mở khóa vào phòng, lúc xoay người đóng cửa liền nghe thấy có người lớn tiếng chửi.
“Điền Mông Bự, đừng tải phim xuống nữa, tao lên QQ cũng không nổi, có chút phép lịch sự công cộng nào không, tao trả một phần tiền mạng cơ mà.”
“Thế thì mày đừng tìm tao xin phim nhé.”
Bình Quả đang định chửi lại thì thấy Soái Lãng về, tay còn xách theo túi ny lông lớn, vội vàng chạy tới, nhìn vào ví, nhanh như cắt đã hớn hở kiếm được cái cốc đưa tới: “Nhị ca, anh hiểu em quá, em đang khát thì anh mua nước hoa quả về.”
“Lấy mà uống, lão đại đâu?” Soái Lãng vốn là mua cho hai thằng em, thuận miệng hỏi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play