Con người khi bệnh dễ sa sút yếu đuối, dễ phóng đại nỗi đau trên người, Soái Lãng co ro trên cái ghế sô pha cũ, ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân không xua đi được cô độc lạnh giá trong lòng.
Lúc lim dim ngủ Soái Lãng nhớ khi còn nhỏ bị ốm luôn có một bàn tay sờ trán mình kiểm tra nhiệt độ, bế mình long nhong khắp nhà, đút từng thìa nước thuốc, rồi cho ăn viên kẹo, chính là bà nội. Đó là người yêu thương mình nhất trên đời, nay bà đã không còn trên nhân gian nữa, thi thoảng y vẫn nhớ bà lắm.
Đôi khi Soái Lãng cũng nhớ tới mẹ, nhưng mẹ chỉ còn lại hình bóng mơ hồ, cũng có lúc nhớ tới cha, dù thô bạo cũng là cha ruột. Thậm chí Soái Lãng kích động muốn về nhà, dù có bị ăn đòn còn hơn là cô độc phiêu bạt ngoài kia, có điều nghĩ tới mẹ kế lại bỏ ý nghĩ này.
Hơn hai năm rồi, rất nhiều lần mong cha bất ngờ xuất hiện trước mắt, dù bị ăn đòn vẫn còn hơn bị bỏ mặc thế này, Soái Lãng biết mọi nguyên do là ở mình, mình làm cha thất vọng quá nhiều rồi, hẳn là cha tuyệt vọng về mình rồi, không muốn thấy đứa con này nữa, nếu không ông ấy làm cảnh sát, muốn tìm mình chẳng khó.
Con người bị bệnh thường thèm một cốc nước ấm, cần một viên thuốc, và mong mỏi một câu quan tâm, nhưng với Soái Lãng, đó là hi vọng xa vời.
Cũng chính vì bị bệnh, những chuyện ngoài thân liền đạm bạc, không nhớ tới tiểu học muội đáng yêu nữa, không nhớ tới ước hẹn với Cố lão đầu, càng không nhớ tới công việc chưa biết ra sao.
Truyền dịch xong một mình thất thểu về nhà chùm chăn ngủ như con thú lặng lẽ về hang liếm láp vết thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play