Đi rồi, vậy là kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi, khi xe đã không còn thấy đâu nữa, trong mắt Soái Lãng vẫn còn dừng lại ở nụ cười sáng lạn của Thịnh Tiểu San. Lúc này tâm tình của y giống như thời thiết trong mát mùa thu, nhìn ông già bà già da mồi tóc bạc trong công viên, nhìn cây cối, nhìn đủ thứ xe cộ qua lại, nhìn tòa nhà cao tầng, nhìn cửa hiệu san sát .... Cả người đi đường hình như cũng đều đang cười vui vẻ, cái thành phố tràn ngập kẻ lừa đảo này tựa hồ không đáng ghét nữa.
Soái Lãng một mình tản bộ trên đường phố Trung Châu, trong đầu nghĩ rất nhiều, đi rất xa, tựa như đang tìm kiếm mục đích cuộc sống, tựa như tìm lại thứ từng đánh mất, cũng tựa như đang tìm kiếm một chốn đi về.
Đi bộ rất lâu, tới trước tiểu khu cục môi trường rồi, Soái Lãng nghĩ một lúc rồi quyết định, gọi điện thoại, không bao lâu sau Phương Hủy Đình từ trong nhà chạy ra. Soái Lãng hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Đình Đình, anh nghĩ thông rồi, có những chuyện không thể giấu diếm được, chúng ta không thể lừa cha mẹ em thêm nữa, hôm nay anh sẽ đường đường chính chính tới nhà em, nói với cha mẹ em, anh muốn cưới em.”
Phương Hủy Đình mắt muốn lồi ra ngoài, đầu óc hỗn loạn, chuyện gì xảy ra vậy? Cái gì mà đã nhảy thẳng tới giai đoạn cưới hỏi rồi, có điều bị quyết tâm của Soái Lãng cảm động: "Cha em còn đỡ chứ mẹ em thì hung dữ lắm.”
“Không sao, nhìn em là anh biết rồi.” Soái Lãng tự tin nói.
Phương Hủy Đình vừa mừng vừa giận, có điều cô thích nam nhân có dũng khí, có trách nhiệm, đáng được khen thưởng. Hai người tới siêu thị gần đó, mua ít hoa quả, rượu, đồ bổ, sau đó thân mật tay trong tay trở về.
Cuộc đời Soái Lãng từ đó lật sang một trang mới, Soái Lãng thấy mình phải thật nghiêm túc, phải sống có trách nhiệm không thể lông bông tùy tiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play