“Ài, chuyện làm ăn cha chẳng hiểu đâu, tiền triển lãm con sớm kiếm lại rồi, còn lãi nữa cơ, lần này coi như là tiêu tiền của người khác ... Thực ra con làm vậy cũng là nghĩ cho cha thôi, cha nghĩ xem nếu thực sự bắt được Đoan Mộc Giới Bình, sự nghiệp của cha sẽ đạt tới đỉnh cao không gì sảnh bằng rồi, cha thành truyền kỳ, ngẩng cao đầu rời cương vị, yên tâm dưỡng lão ....” Soái Lãng khởi động xe, kiếm động cơ tiêu tiền.
Mặc dù Lão Soái không tán đồng, cười mắng con trai vài câu, song thực sự cũng ôm hi vọng vào cách này.
Dù sao hiếm một lần cha con đồng lòng như thế, nếu có kết quả tốt, ông thực sự thỏa mãn rồi, kể cả sự nghiệp lẫn nhân sinh.
Lòng bất giác nghĩ tới Đoan Mộc Giới Bình, tên đó lúc này rốt cuộc đang có tâm trạng thế nào, có biết đối diện với hắn chẳng phải là lực lượng cảnh sát, mà lực lượng, ông chẳng biết gọi tên là gì.
Đối diện với đối thủ hoàn toàn không lường tới được … rất có khả năng tên lừa đảo truyền kỳ đó sẽ lật thuyền trong mương, còn là cái mương rất thối.
Sâu thẳm, chỗ sáng chỗ tối, mặt tường loang lổ, Đoan Mộc Giới Bình thong thả đi trong ngõ, dọc đường thuận lợi, khi tới ngõ Tường Hòa nghe thấy tiếng còi thê lương của cảnh sát, cách chỉ có mười mấy mét. Đối với hắn mà nói, không hề giống uy hiếp, mà giống thỏa mãn khác thường, thỏa mát vì vượt qua được pháp luật và vượt được bao vây.
Mỗi lần như thế sinh ra cảm giác ưu việt về trí tuệ, hắn mỉm cười tiếp tục bước đi, từ đây tới đường nghênh tân của khu khai phát chỉ hai, ba km nữa thôi. Trong ký ức có hai mấy lối ra, trong khi đại đa số lực lượng cảnh sát đã đuổi theo chiếc xe kia rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT