“Cha!” Soái Lãng gọi.
“Cha ...” Soái Lãng gọi lớn hơn, giơ cao tay vẫy vẫy, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Soái Thế Tài đang ở trạng thái thần hồn lạc phách, chạy tới nhìn tay cha đeo lủng lẳng trước ngực, muốn an ủi lại không biết nói thế nào, gãi đầu gãi tai: “Cha, có đau không?”
“Không đau.” Soái Thế Tài vừa thấy thằng con có hiếu của mình thì tinh thần lên ngay tức thì, nghiến răng: “Mày để cha đâm một cái sẽ biết ngay.”
“Hì hì, không phải cha thực sự để bụng chứ, con lỡ tay mà, mặc dù cha đánh con mười mấy năm trời nhưng lần này tuyệt đối không phải báo thù.” Soái Lãng nửa đùa nửa thật nói.
Soái Thế Tài còn biết nói gì hơn: “Được, chuyện đó cha không tính .... Nhưng con ném cha lại mà chạy có nên tính không?”
“Thì, thì cũng nên ... Nhưng mà chẳng phải cha trước nay chí công vô tư, lo người trước, lo mình sau sao? Nếu đổi lại là cha lúc ấy, cha cũng cứu cô ấy trước mà.” Soái Lãng rốt cuộc cũng kiếm được lý do cho hành động bất hiếu của mình.
Soái Thế Tài bợp một cái: “ Cái thằng nhãi thối tha con chỉ có tư làm gì có công, hừ hừ, tha cho con lần này, nếu có lần sau đoạn tuyệt tình cha con ... Thế nào, thương tích của Tiểu Phương ra sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play