Cách đó mười mấy mét, tổ chuyên án bị chia cắt đã tụ tập lại, Hình Ái Quốc cũng không lành lặn, bị Từ Phượng Phi dùng hộp thức ăn đập vào đầu, băng mấy vòng. Thấy Soái Thế Tài tới trước mình, Hình Ái Quốc ngạc nhiên: “ Đội trưởng Soái, vết thương có ổn không?”
“Muốn dưỡng thương thừa thời gian, thời gian bắt người không còn nhiều.” Soái Thế Tài hỏi nhỏ: “Người thế nào?”
“Bắt thì bắt, nhưng không hi vọng cô ta mở miệng ngay được, đang thẩm vấn hai tên vệ sĩ.” Hình Ái Quốc nhìn Lão Soái từng này tuổi vẫn dũng mãnh như thế thì phục lắm: “Con trai anh đâu?”
“Ài, vừa nhìn thấy Tiểu Phương bị thương, nó vứt cha nó bế cô nương nhà người ta rồi, vừa nãy thấy ở xe cấp cứu.” Soái Thế Tài miệng cằn nhằn nhưng có vẻ chẳng để bụng.
Hình Ái Quốc sớm nhìn ra Soái Lãng và Phương Hủy Đình có tình cảm với nhau lâu rồi, cười nói: “Nuôi con trai toàn loại vong ân, có vợ là quên cha mẹ, đội trưởng Soái, anh nghĩ thoáng chút, người theo đuổi Tiểu Phương rất nhiều, cô bé đó mà nhìn trúng Soái Lãng coi như lãi to, ha ha ha ... Nhưng mà phải nói là thằng nhãi đó lì đấy, không cần huấn luyện cũng có thể làm đặc cảnh, hai vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy mà cậu ta hạ được.”
“May mắn, tất cả là may mắn, tổ chuyên án chúng ta vậy mà không mang theo một khẩu súng nào, đúng là sai lầm. Hai tên vệ sĩ đó mải đuổi theo chủ nên không ham đánh, chứ nếu không cả ba chúng tôi đều nằm hết rồi. Chúng ta thì sơ xuất, đối thủ khinh thường nên mới được, may mắn vô cùng. Lão Trịnh đâu rồi, thanh thế lớn thế này chắc chắn kinh động tới Đoan Mộc Giới Bình.” Soái Thế tài vẫn lo lắng.
Hình Ái Quốc tâm tình rất tốt, chỉ một cái xe không xa: “Xử trưởng Trịnh nhảy qua hàng rào thì rách mất quần, Thẩm Tử Ngang đang điều động lực lượng cảnh sát nơi khác, không ai ngờ lại loạn thành thế này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play