Vừa kêu một cái, ấy vậy mà xe cấp cứu tới thật.
Chẳng có gì lạ, hiện trường cách bệnh viện Bác Ái của khu khai phát không xa, Thẩm Tử Ngang không xuống xe, ngồi tại chỗ chỉ huy xe cảnh sát bao vây, nhìn thấy tình thế chiến đấu trên hè không ổn đã tỉnh táo gọi xe cấp cứu từ trước rồi.
Nhưng vài phút dài như thế kỷ, Phương Hủy Đình cuộn người nằm trong lòng Soái Lãng, một tay giữ vết thương, một tay tóm chặt cổ áo y, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Trong khung cảnh hỗn loạn đã dần mất khống chế này, lồng ngực rắn chắc đó là chỗ dựa duy nhất của cô, thi thoảng mở mắt ra, nhìn thấy Soái Lãng mặt biến dạng vì gấp, miệng nói không lựa lời liên tục phun ra những từ ngữ ô uế với người xung quanh, nghe thấy nhiều nhất là : Con mẹ mày, tránh ra!
Soái Lãng đang ôm Phương Hủy Đình chạy, còn đánh người, chửi người, vì cô cả, Phương Hủy Đình nghe thấy, nhìn thấy hết, cô thích lắm, vì có một chàng trai vì cô mà bất chấp.
“Mau lên, bác sĩ, cô ấy không chịu nổi nữa rồi ...” Soái Lãng ôm Phương Hủy Đình luồn lách qua đoạn tắc đường, tới bên xe cấp cứu, hai y tá đã chuẩn bị sắn sàng, giúp y đỡ người nằm xuống giường cấp cứu.
“Đừng nói linh tinh, mạch cô ấy khỏe lắm ... Tránh ra.” Y tá kiểm tra vết thương, bắt mạch, mở túi cấp cứu, rửa vết thương, cầm máu.
Nhìn cả mảng áo của Phương Hủy Đình đã nhuộm thành màu đỏ, Soái Lãng sắn ngay tay áo lên: “Bác sĩ, cô ấy mất nhiều máu quá ... À, lấy máu của tôi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT