Cuối cùng Phương Hủy Đình thở hắt ra một hơi, mở túi đưa cho Soái Lãng một thứ, nói ngắn gọn: “Anh xem đi.”
Soái Lãng hồ nghi mở ra, thông báo Vương Tu Nhượng mất tích, cùng mới báo cáo vắn tắt của tổ chuyên án một tháng trước, tuy không liên quan tới tin bảo mật, nhưng chi tiết đủ nhiều rồi. Vừa cầm lấy một cái, Soái Lãng liền xem rất chuyên tâm, mày hơi nhíu lại, nhất thời làm Phương Hủy Đình có ảo giác, đây là đồng nghiệp, đây là chiến hữu của mình.
“Soái Lãng, thực ra tôi không muốn tới, ít nhất tôi không muốn mặc đồng phục này tới.” Phương Hủy Đình thấy tiếc nuối, Soái Lãng không phải là chiến hữu, không phải là đồng nghiệp của cô, mà là người có dính líu vừa sâu vừa không rõ ràng tới vụ án, nên Trình Quan Quần không tiếc thủ đoạn moi tin.
“Tôi biết.” Soái Lãng trả lời.
“Nói thẳng ra, tôi không biết cảm giác của tôi với anh thế nào, nhưng tôi không muốn đem loại cảm giác này lẫn vào trong vụ án, không muốn trộn lẫn nhân tố cá nhân vào công việc.” Phương Hủy Đình ngước mắt nhìn phong cảnh phương xa, cô không muốn bị Soái Lãng hiểu lầm.
“Tôi biết.” Giọng Soái Lãng không đổi.
“Cám ơn anh đã hiểu ... Sáng nay Trịnh Quan Quần tới tìm tôi, ý của ông ấy là muốn tôi ngồi xuống nói chuyện với anh. Tôi không biết nói chuyện với anh thế nào, nhưng chuyện này anh cần phải biết để đề phòng, tôi không có ý moi tin gì từ anh, anh không cần khó xử, lát nữa tôi nói anh không biết gì là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT