Từ Phượng Phi rất mẫn cảm, cô tựa hồ đã nhìn ra điều gì đó trong động tác vừa rồi của Đoan Mộc Giới Bình, khéo léo di chuyển đề tài: “Vậy thì tên nhóc họ Soái? Y nhổ bật rễ thế lực của chúng ta ở Trung Châu rồi.”
“Tên đó rất tà môn, không trắng không đen, không trên không dưới, hơn nữa còn có chút khó chơi là, y lại xuất thân gia đình cảnh sát ... Lão già đoán chừng cố ý sắp đặt cái bẫy cho anh nhảy vào, không chắc có thể dùng vụ kia vu oan cho y, chuyện này phải tính kế lâu dài, phải có cơ hội thích hợp, chúng ta mới ra tay.”
Quả nhiên nhắc tới Soái Lãng một cái Đoan Mộc Giới Bình gặp khó, gương mặt rất ít cảm xúc nhăn lại, mọi chuyện đều diễn ra đúng ý muốn của hắn, chỉ có ở chỗ Soái Lãng là phát sinh biến số. Có điều chỉ là khó hiểu, tò mò, thậm chí là hứng thú, không phải lo sợ, hắn ôm Từ Phượng Phi an ủi: “ Đừng lo, chỉ cần làm được một trong ba chuyện trên thôi chúng ta sẽ thành người chiến thắng cuối cùng.”
Từ Phượng Phi ừ một tiếng dựa đầu vào vai Đoan Mộc Giới Bình, quay lại ban công, ánh nắng ấm áp, hơi nước lượn lờ bốc lên từ chén trà nóng, căn nhà thấp thoáng giữa tàng cây, ưu nhã mà thư thái, dù thi thoảng có người đi qua nhìn thấy cũng chỉ nhìn hâm mộ.
Đây là một tiểu khu tĩnh lặng, rời tiểu khu 2km là tiểu trấn, rời tiểu trấn 4 km là lối vào đường cao tốc, có tấm biển thu phí bắt mắt : Trạm Tương Trang cao tốc Kinh Châu.
Cô rất hưởng thụ cuộc sống ở thị trấn nhỏ này, đây là điều cô ao ước bao lâu, chuyện ngoài kia thế nào, cô chẳng muốn quan tâm nữa.
Nhưng người khác chưa bao giờ quên họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT