Hai người nói chuyện rất hợp ý, thậm chí Hoa Thần Dật còn mấy lần quay đầu nhìn Soái Lãng, chàng trai mang chút ngông nghênh của tuổi trẻ, chút ngốc nghếch của dân quê là ông ta thở phào.

Để lại một đường lui cho hậu bối quả thực là thích hợp hơn kiếm vài vạn chục vạn, hết thảy đều hợp tình hợp lý, một yêu cầu không tính là yêu cầu trừ bỏ hết mọi nghi ngờ của Hoa Thần Dật.

Chỉ có Soái Lãng là uất hận không nói thành lời, mẹ nó, mẹ nó, mình muốn bóp chết lão, sao mình thành thằng vô dụng rồi ... mình đã bảo sao lại muốn mình ăn mặc như thằng ngốc mà.

Lộ trình 20 km chớp mắt một cái là tới, xe đỗ ở trong bãi đỗ xe của nghĩa trang, đoàn người lần lượt xuống xe, thực sự không ít, Hoa Thần Dật tháp tùng Cố đại sư, phó tổng Trần thì tiếp hai thân thích nam, thư ký Lưu và vợ Hoa Thần Dật thì đỡ hai thân thích nữ, tuổi đều không ít. Còn trên chiếc xe thương vụ dẫn đường có hai soái ca và một mỹ nữ thì thân phận không khác Soái Lãng là bao, đều là chân chạy vặt, xuống xe một cái là chạy liên hệ ban quản lý nghĩa trang.

Soái Lãng mắt nhìn đi nhìn lại, tới trên người vợ Hoa Thần Dật, hơi sững ra một chút, nữ nhân này tuổi chắc trên 30 dưới 40, áo trắng mũ đen khoác thêm một khăn lụa mỏng nhẹ, trang phục tinh tế ôm sát thân hình quyến rũ của nữ nhân thành thục, váy công sở phác họa ra đường cong êm ái ở hông, đôi tất da chân che cặp chân thon dài, toàn thân toát ra vẻ đẹp thanh lịch quý phái.

Là mỹ nhân, không, phải nói là siêu cấp mỹ nhân.

Trước đó còn thấy thư ký Lưu miễn cưỡng tính là một mỹ nữ, có điều đứng cùng vợ Hoa Thần Dật thì thua kém quá rõ ràng, lúc này cô đứng cùng mấy bà thím ở quê, không thu hút ánh mắt người khác mới lạ.

Soái Lãng nhìn vợ người ta mà tim nhảy nhót.

“La bàn.” Có người gọi.

“La bàn đâu?” Lại có người hô.

Ái, Soái Lãng thất thần, khi mông trúng đòn mới hoàn hồn, quay đầu lại té ra Cố Thanh Trì mặt đen xì gọi mà y không đáp, cho một cước luôn. Soái Lãng tức lắm, hay dở gì cũng nhịn được, nhớ ra nhiệm vụ của mình, mở cái ba lô lấy hộp vuông. Cố Thanh Trì trừng mắt với Soái Lãng, khóe mắt hướng về phía vợ Hoa Thần Dật cảnh cáo y.

Soái Lãng ngượng ngùng không nói gì cả, vừa xong đúng là bị vẻ đẹp của vợ Hoa Thần Dật thu hút, nhưng y thề, không có ý xấu gì hết, tâm tư cực kỳ đơn thuần, người ta ngắm tranh ngắm ảnh cũng ngây ra thì được khen, sao mình ngắm mỹ nữ lại mang tiếng?

Với lại ý thì mà dám có ý đồ với vợ Hoa Thần Dật à? Y dám sao? Chỉ có lão già đó mới dám, đúng là suy bụng ta ra bụng mình

Cố Thanh Trì có vẻ giận lắm, nhưng không phát tác, mở hộp lấy ra một thứ vàng không ra vàng, trắng chẳng ra trắng.

Hội trưởng Vương nhìn thứ này cũng không khác gì vừa rồi Soái Lãng nhìn mỹ nữ: “Lão Cố, giao hẹn trước rồi đấy nhé, thứ này mai sau để lại cho tôi.”

Cố Thanh Trì cười kha khà: “Đồ vật phong thủy, người biết không sao, không hiểu đại kỵ, ông dám nhận à?”

“Tôi chỉ biết nó là đồ cổ, có gì mà không dám nhận? Nào nào, cho tôi xem, cho tôi xem đi.” Hội trưởng Vương đưa hai bàn tay gầy khô tới, kích động vạn phần.

Cố Thanh Trì cũng rộng rãi đưa cho hội trưởng Vương, thứ này như có ma lực gì đó, nếp nhăn trên mặt hội trưởng Vương hết nhíu lại rồi dãn ra, mặt ông ta làm Soái Lãng cảm tưởng như đang vuốt ve thân thể mỹ nữ ...

Chưa hết, bộ dạng của ông ta thu hút người khác tò mò vây quanh, Hoa Thần Dật cũng xin xem, sau đó hết sức thận trọng dùng hai tay nâng phần đáy, hướng về phía ánh sáng mặt trời lẩm bẩm đọc chữ khắc trên đó: “Ma đâu kiên, thận vật ngôn .... Đây là đồ vật đời Minh, khắc bằng ngà voi.”

“Nhãn lực của giám đốc Hoa thật tốt, tôi thèm cái la bàn ngà voi của lão già này lâu rồi, nó là công cụ đo lường quan trọng, cũng phản ánh đặc điểm văn hóa phong thủy của nước ta. La bàn ngà voi không dễ bị biến hình, vạch nấc tiêu chuẩn, thuộc hàng tinh phẩm, chữ khắc ngay ngắn, trước Khải sau Triện. Tôi từng thấy một cái ở Nam Kinh, nhưng mà bằng đồng bị rỉ rồi, không ngờ trong tay lão già này có một món giữ gìn nguyên vẹn như thế.”

Hội trưởng Vương ánh mắt tham lam nhìn cái la bàn không rời một giây, kích động nói luôn mồm, lại giới thiệu điển cổ của cái la bàn, "ma đâu kiên" chính là có ý cảnh cáo người trong giới phải giữ mồm giữ miệng, là phép tắc giữ mình của phong thủy sư.

Hoa Thần Dật nghe vậy càng thận trọng, cung kính trả lại: “Đa tạ Cố đại sư, đa tạ ngài coi trọng như thế, có thứ cổ vật này, chẳng trách ngài không để chút tiền tài vào mắt, Hoa Thần Dật mạo phạm đại sư rồi.”

“Đồ thế hệ trước truyền lại ấy mà, làm giám đốc Hoa chê cười rồi.” Cố Thanh Trì nhận lấy, nhưng cầm rất tùy tiện như vật dụng bình thường.

Mọi người thấy thế lại càng nhìn ông cụ tựa thần tiên này với ánh mắt khác, thậm chí người ban quản lý tới nơi cũng phải nhìn Cố Thanh Trì vài cái, nếu nói sức hấp dẫn, ông già cụ này chẳng kém mỹ nhân siêu cấp như vợ Hoa Thần Dật.

Mọi người tới đầy đủ, đi qua tường bao chính là ... Oa, vừa rẽ một cái Soái Lãng suýt rớt mắt khỏi tròng, biển người ở thị trường nhân tài đã đủ tráng lệ rồi, ai ngờ cách cục nơi này không kém chút nào, lọt vào tầm mắt là những bia mộ lớn nhỏ có tới hàng nghìn xây men theo núi, thấp thoáng trong bụi cỏ, cây cối, sắc núi. Không phải ngày cúng tế nên có chút hoang vu, dưới ánh sáng trắng nhợt của ngày xuân, thi thoảng chim hót gió thổi làm người ta sởn da gà.

Nhiều người thật đấy! Soái Lãng đếm số bia đá, căn bản đếm không xuể.

Quản lý nghĩa trang là nam tử trên ba mươi, chắc là ở hoàn cảnh này lâu, khuôn mặt nghiêm trang chẳng có mấy sinh khí nữa, chỉ có điều vừa nói ra một cái, khiến Soái Lãng nhận ra đồng nghiệp ngay.

“Nghĩa trang chúng tôi được sở dân chính tỉnh, chính phủ thành phố phê duyệt, thành nghĩa trang công cộng mang tính vĩnh cửu. Nghĩa trang nằm trên đỉnh Mang Sơn của khu danh thắng Hoàng Hà. Chính là Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về đông, sông mẹ muôn đời tuôn không dứt, ở trên Quan Hoàng các có thể nhìn thấy tượng hai vị hoàng đế Viêm Hoàng.”

“Từ xưa vốn là nơi phong thủy bảo địa, đạt quan hiển quý chọn nơi đây an táng nhiều không kể siết. Quy hoạch nghĩa trang chiếm diện tích 500 mẫu, công trình kỳ một 1123 mẫu, kỳ hai đang trong thiết kế, tổng thể mang phong cách viên lâm ... Mọi người xem khủng cảnh ưu nhã, chim hót hoa tỏa hương, trên núi có tuyết tùng, phong cảnh độc đáo ... Chọn một nơi yên nghỉ an nhạc cho người thân ở nơi đây, làm bạn với Mang Sơn, Hoàng Hà, tùng xanh bách biếc ...”

“Ở nơi này chúng tôi giao thông thuận tiện, công trình phụ hoàn bị, đi xe du lịch, xe bus đều có thể tới được, tự lái xe có thể vào thẳng bãi đỗ xe nghĩa trang. Khu nghĩa trang có nơi nghỉ ngơi, nơi làm việc, phục vụ đầy đủ, trực ban 24 giờ, ngày lễ không nghỉ ... Chẳng những phục vụ có người chết, thậm chí có cả mộ sống, nếu các vị có ý đặt mộ sống, chúng tôi sẵn sàng phục vụ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play