Hai người lúc này ở sảnh Dụ Đạt Thế Kỷ, mặt trời vừa mọc lên, chiếu vào bức tường kính cao vút, phản chiếu ánh sáng chói mắt, bãi đỗ xe ngoài sảnh sáng trưng. Cố Thanh Trì mặc bộ đồ lụa đen đứng chắp tay sau lưng, mi trắng tóc dài lất phất theo gió, khí vũ bất phàm. Dáng vẻ đó khiến không ít nam nữ ăn mặc lịch sự sang trọng đi ra đi vào cũng phải quay đầu nhìn, tỉ lệ quay đầu cao ngang với mỹ nữ.

Soái Lãng cũng đang nhìn, thi thoảng thấy lão già liếc mình, giờ thì hiểu ý nghĩa tồn tại của mình rồi, chính là để làm nổi bật thứ xung quanh, đặc biệt là làm nổi bật Cố đại sư. Mặc dù y cũng mặc đồ lụa, cũng áo đen, cũng giày vài, nhưng mà trông kiểu gì cũng thấy ngốc, cũng thấy quê.

Hàng loại gì thì phải đóng gói loại đó, người loại gì phải ăn mặc loại đó, cùng là một kiểu y phục mà mặc lên khác biệt quá lớn, một giống như thần tiên hạ phàm để phổ độ chúng sinh, còn một giống loại ngồi trên cây hái trộm quả.

Hai người đứng bên nhau vẫn giống mọi khi, chẳng thiếu gì, chỉ thiếu chút hài hòa.

“Này này, lưng thẳng lên.” Cố Thanh Trì lại nhìn Soái Lãng, đưa tay ra vỗ lưng y: “Lên chiến trường đừng để bị tuột xích, hôm nay nói đơn giản thì cũng đơn giản, Hoa Thần Dật có danh tiếng không nhỏ ở Trung Châu, mười mấy cái nghĩa trang phải xem hết một lượt, tìm ra nơi phong thủy tốt nhất. Nếu nói khó thì đúng là không dễ, hôm nay là ngày Mùng 1 tháng 3, dương khí bốc lên âm khí lắng xuống, thích hợp để âm trạch thôi phúc, trong nghề âm dương thì đây là hành vi nghịch thiên, sẽ có dị tưởng xảy ra, đừng có kinh hoàng.”

“Kinh cái gì chứ? Tôi không tin bác gọi ra được quỷ.” Soái Lãng không tin.

“Thế à? Nếu tôi gọi ra được tà vật gì đó, cậu có sợ không?”

“Ha ha ha, tôi sợ người chứ không sợ quỷ.”

“Ừ, vô tri cũng có cái tốt.” Cố Thanh Trì chọc nhẹ một câu, thấy Soái Lãng lại đứng khòng lưng, chép miệng không vui, vỗ cái nữa vào lưng y: “Lưng thẳng lên, tôi nói này, sao lúc nào lưng cậu cũng cong cong thế? Rõ ràng là một người rất cơ trí, lại biểu hiện ra như thằng ngốc.”

“Làm sao trách tôi được, trước kia thì đi làm công, giờ làm sai vặt, thấy ông chủ lớn liền khom lưng uốn gối thành quen. Nếu tôi biểu hiện ra còn oai hơn bác, chẳng phải giành mất ống kính của bác à? Tôi càng ngốc càng nổi bật sự anh minh của bác à?” Soái Lãng tuy nói chuyện chẳng thua kém miếng nào, nhưng biểu hiện lại uể oái lười nhác, lưng lại cong xuống.

Cố Thanh Trì thực sự không vui rồi, đang định giáo huấn thì có bốn chiếc xe từ ngoài đường rẽ vào bãi đỗ xe của Dụ Hoa Thế Kỷ, lập tức điều chỉnh thần thái, không để ý tới Soái Lãng nữa.

Hai người có điểm chung này, chuyển đổi nhân vật cực nhanh, chớp mắt Soái Lãng lại biến thành đứa cháu hơi quê mùa nhưng thanh cao.

Tới rồi, xe tới rồi, một chiếc xe thương vụ Honda, ở giữa là chiếc Mercedes, theo sau là một chiếc Volvo và một chiếc Toyota Prado, toàn là xe tốt cả.

Bốn chiếc xe dừng lại, Hoa Thần Dật là người đầu tiên đi về phía Cố Thanh Trì, bắt tay hàn huyên, mời lên chiếc Mercedes, Soái Lãng bám sau lưng ông ta, cũng lên xe. Lên xe rồi mới nhận ra trong xe chỉ có một mình Hoa Thần Dật, xem ra lễ số rất cao, tổng giám đốc Hoa muốn đích thân lái xe đưa Cố đại sư đi tầm long định huyệt.

Hoa Thần Dật lên xe, người ở mấy chiếc xe trước sau mới đóng cửa, Soái Lãng nhìn về phía trước, không biết người bên trong xe thương vụ dẫn đường, có bốn người. Xe phía sau một cái là của phó tổng Trần, một cái của thư ký Lưu, chở hội trưởng Vương Tu Nhượng và thân thích ở quê, tổng số lên tới mười ba mười bốn người.

Xe nối nhau đi ra đường Tử Kinh, Soái Lãng chú ý thấy Hoa Thần Dật liếc mắt qua gương chiếu hậu mấy lần, tựa châm chước từ ngữ rồi mới nói.

“Đại sư, trạm đầu tiên hội trưởng Vương an bài là nghĩa trang công cộng Mãng Sơn, đại sư có biết không?”

“Đương nhiên rồi, nơi này đông kề Hoàng Hà, tây kề chiến trường cổ Hán Sở, cho nên mới có câu ‘sinh ở Tô Hàng, chôn ở Bắc Mang’. Nơi này đứng núi nhìn sông, phong thủy rất tốt, xưa nay luôn được gọi là quốc mộ.”

“Vợ tôi thích nhất chỗ đó, không biết ý đại sư thế nào?”

“Đất Mang Sơn khí thế hung bạo, từ trên giáng xuống, lại như sóng lớn xô nhà, đó là nơi chôn của vương hậu quan lớn, chưa chắc tìm được chỗ thích hợp hạ huyệt cho lệnh đường. Với lại nơi này ai cũng biết là phong thủy cực tốt, mà trong dân gian không thiếu kỳ nhân dị sĩ, e rằng khó mà còn lại chỗ tốt được.” Có Thanh Trì nuối tiếc nói.

“Có lý lắm, nhiều người chẳng có cơm ngon, quỷ nhiều chẳng có hang tốt, ai cũng tới đó, chưa chắc là ý tốt ...” Hoa Thần Dật chẳng biết là thật lòng hay là cố ý phụ họa một câu, lại khách khí thêm vài câu nữa cho khỏi đường đột, khi xe rẽ ra khỏi đường Tử Kinh nói.

“Cố đại sư, tối qua tôi nghe thư ký Lưu nói đại sư vẫn không định thu dù chỉ một đồng, chuyện này tôi phải xin lỗi, là do tôi an bài, xem ra có chút mạo phạm đại sư rồi.”

“Đâu có, đâu có.” Cố Thanh Trì mỉm cười xua tay, không để trong lòng.

“Tôi vẫn còn một chút nghi vấn, chúng ta ... Ý tôi là giữa tôi và đại sư không có giao tình gì, đại sư đừng hiểu lầm, tôi rất ngưỡng mộ ngài, tôi nghe người ta giảng về phong thủy không ít, nhưng không thấu triệt như đại sư. Chuyện của mẹ tôi, nói là đại sư nể tình hội trưởng Vương, có điều để đại sư phải vất vả không công, lòng tôi áy náy lắm.”

Soái Lãng nghe Hoa Thần Dật nói mấy câu này mà thầm gật, đúng là rất có trình độ, vừa biểu đạt ý tứ của mình, lại thăm dò được lão già, xem ra cái nghệ thuật ngôn ngữ này, mình nên học hỏi.

Cố lão đầu hiển nhiên có chuẩn bị trước, rất bình thản: “Không có gì phải áy náy, tôi đã gần đất xa trời rồi, ngày ăn có ba bữa, nằm chẳng qua cần ba mét, mạng chẳng được vài năm, cần thứ trắng trắng vàng vàng đó làm gì? Tổng giám đốc Hoa nếu thật sự áy náy, vậy tặng tôi một ân tình đi.”

“Xin đại sư cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được.” Hoa Thần Dật rất sảng khoái, lòng cùng yên tâm, đối phương phải có yêu cầu mới đúng chứ.

“Đơn giản lắm, với anh mà nói dễ như trở bàn tay thôi, tôi xem như là một nửa người giang hồ, không con không cái cả đời phiêu bạt cô độc, chỉ có hậu đại của cố nhân thực sự là kém cỏi, tục ngữ gọi là sức chẳng thể gánh, hát chẳng có giọng, nhà chẳng có tiền, thân chẳng có tài, thực sự là vô tích sự, làm tôi không sao yên tâm được. Tôi muốn khẩn xin giám đốc Hoa, nếu tương lai nó không sống được, lấy danh nghĩa của tôi tới nhà nhờ vả anh, anh cho nó miếng cơm ...”

“Ồ, ra là thế, vậy đơn giản lắm, tới tìm tôi bất kỳ lúc nào cũng được.”

“Giám đốc Hoa ngàn vạn lần chớ để ý, tôi cũng chỉ là thân già hay lo, kỳ thực thế hệ trước không nên quản chuyện thế hệ sau mới đúng ... Làm anh chê cười rồi.”

“Đừng đừng, đại sư, tôi thấy đại sư nhìn rất xa ... Tôi nghe hội trưởng Vương nói rồi, âm dương đại sư thực sự không dùng nghề kiếm tiền, đây là điểm tôi khâm phục nhất, hôm nay mới thấy lời đó không sai. Cố đại sư cứ yên tâm, đừng nói hậu đại cố nhân, cho dù ngài có chuyện gì, báo cho một tiếng, ở mảnh đất Trung Châu này, tôi vẫn có thể giúp được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play