Soái Lãng liếc xéo hắn: “Chuyện này không liên quan gì tới Thượng Ngân Hà, hắn nói cho tôi biết là một tên thủ hạ tên Cao Chí Cường của hắn làm, còn có biệt danh là Lão Thương, sau khi Thượng Ngân Hà tẩy trắng, tên này ra làm riêng ...”
“Khoan, khoan, cậu nói cái gì? Thượng Ngân Hà nói với cậu, cậu là cái thá gì mà Thượng Ngân Hà nể mặt cậu.” Tục Binh tổn thương mạnh, vừa rồi mình tới tận công ty, người ta còn chẳng thèm ra mặt nữa là.
“Anh xem con người anh đi, nói năng kiểu đó à? Con đường cảnh sát đi không thông, không có nghĩa là không ai đi được. Tôi không quen Thượng Ngân Hà, song hắn và tôi có chung một người bạn, cho nên hắn nói với tôi ...” Soái Lãng thừa sức đoán ra đám Tục Binh thế nào cũng tìm tới chỗ Thượng Ngân Hà rồi, chắc chắn húc đầu vào tường.
“Nếu là thủ hạ của hắn, sao hắn bán cho cậu?”
“À, nói ra thì đó là công của anh, khu phong cảnh vừa xảy ra chuyện, hết đồn công an lại cảnh sát hình sự ra mặt, thế trận thật là lớn, hắn không muốn dính vào ... Bình thường vẫn là huynh đệ, mượn chút uy danh cũ của hắn thì không sao, nhưng dính tới cảnh sát, hắn đã tẩy trắng rồi sao còn dính vào nữa ... Cho nên giờ kẻ biệt danh Lão Thương kia rất quan trọng, nói không chừng mò theo bắt được Lương Căn Bang đấy. Đội trưởng Tục, anh định bắt ai? Tôi hay Lương Căn bang?”
Tục Binh không nghĩ, đứng dậy ngay: “Đi, cứ bắt tên kia đã, nhưng cậu cũng đừng mong chuồn, nếu không chúng tôi đi khắp thế giới tìm cậu.”
“Khoan.” Lần này Soái Lãng giữ hắn lại: “Không mang nghe trộm thật chứ? Tổ chuyên án đã biết là anh bắt được tôi chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT