Bàn trà gỗ lim, ghế mây, chén sứ , đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo của em gái pha trà, dùng bếp lò đun nước, thi thoảng lại mỉm cười với Soái Lãng.
Đây là trà Lão Ban Chương mười năm, nghe nói là mạnh lắm, uống ba chén là đổ mồ hôi, Soái Lãng đổ mồ hôi thật, nhưng không biết là do trà hay là do khẩn trương, rời Hoa Thái rồi y mới đưa ra quyết định này. Không biết vì sao lại tới trà lâu, có lẽ bị Cố lừa đảo cảm nhiễm rồi, nhất định muốn tới nơi hoàn cảnh thanh nhã này để rửa sạch tạp niệm trong lòng, suy nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng.
Trà pha tới nước thứ mười vẫn màu vàng sậm, đúng là mạnh, hương vẫn thơm, uống vào họng vị ngọt nhẹ thôi nhưng mà rất nồng, trước kia chẳng hề biết uống trà, giờ có vẻ như thích thứ này rồi, so với việc cầm chai bia tu ừng ực thì hay hơn không biết bao lần.
Ấy, tất nhiên là tác động tâm lý vào lúc này thôi, lúc uống bia, Soái Lãng của chúng ta vẫn tu ừng ực thôi, đó bảo y thay bằng trà.
Cửa mở ra, Tục Binh thở hồng hộc xông vào, thấy Soái Lãng một cái liền thở phào, ôm sườn thở như sắp đứt hơi. Soái Lãng mỉm cười bảo em gái pha trà hoảng sợ vì bộ dạng tội phạm truy nã của hắn có thể đi rồi. Tục Binh cầm cốc lớn dùng súc chén trà, rót trà ra đó tu ừng ực, nóng bỏng lưỡi vẫn uống vào, mắt trừng trừng nhìn Soái Lãng.
“Chỉ một mình à, thủ hạ của anh đâu?” Nhìn hắn uống trà như thế, Soái Lãng thấy mình cao nhã hơn không ít, thong thả nâng chén, cách ăn mặc lạc quẻ của y ở không gian này vô cùng phù hợp, còn Tục Binh thành tục kinh khủng.
“Bắt thằng nhãi cậu một mình tôi là đủ, mười đứa như cậu chẳng là cái gì.” Tục Binh cười nhạt, người ở trước mặt rồi, hắn chẳng lo gì nữa, cũng chẳng cần lịch sự giả dối nữa, hắn chướng mắt với Soái Lãng lâu rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play