Soái Lãng ngồi dậy cầm ví tiền mỏng dính, bên trong đúng là chỉ có 200 đồng, nỗ lực không nghĩ tới chuyện tổn thương tự tôn.
Buồn chán lại cầm lấy di động, xem danh bạ, không biết Trình Dương bán sách lậu thời gian này làm gì, thằng này lắm trò nhất, thời cao trung đám anh em gọi hắn là Trình Quải, khi đó đi trộm sắt thép đều có hắn ra mặt bán, chưa từng xảy ra chuyện ... Còn có Lão Hoàng chuyên phân phối hàng, tên này từ bán xe đạp giờ bán Mazda rồi, nói không chừng đã tìm đúng đường.
Không phải định tìm bạn bè tán gẫu, mà Soái Lãng dự cảm công việc này sắp tới hồi kết, cần kiếm việc khác thôi, khoản lương 3000 không phải trả lại, lão già chẳng để ý tới chút tiền đó, nói ra y lãi rồi ... Mà tới giờ y vẫn chưa chuồn mất là vì thấy lão già và Hoàng Hiểu đều không có ác ý với mình, nếu không sớm bôi mỡ vào chân chạy biệt tăm.
Ai mà lại muốn làm một kẻ lừa đảo chứ?
Soái Lãng cứ như thế nằm ngửa trên giường, vô thức vừa bấm điện thoại vừa nghĩ linh tinh, đến khi nhìn thấy một cái tên, toàn bộ động tác của y dừng lại, khuôn mặt hiện lên nụ cười ấm áp, hết thảy những suy nghĩ u ám, tính toán ác ý đều bay biến sạch, thay vào đó là khuôn mặt tươi sáng như nắng mai.
Vì y thấy cái tên: Vương Tuyết Na.
Cái tên đó đưa Soái Lãng quay trở về thời gian hơn một tuần trước, cô tiểu học muội non nớt, thẹn thò, nhỏ nhắn xinh xắn với bím tóc dày đó như ánh nắng ban mai chiếu vào lòng y, đem so với hôm đó còn gặp một nữ nhân lừa đảo, một lão già lòng dạ khó lường, thì cô gái nhỏ ấy càng khiến người ta nhung nhớ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play