Soái Lãng ngồi dậy cầm ví tiền mỏng dính, bên trong đúng là chỉ có 200 đồng, nỗ lực không nghĩ tới chuyện tổn thương tự tôn.

Buồn chán lại cầm lấy di động, xem danh bạ, không biết Trình Dương bán sách lậu thời gian này làm gì, thằng này lắm trò nhất, thời cao trung đám anh em gọi hắn là Trình Quải, khi đó đi trộm sắt thép đều có hắn ra mặt bán, chưa từng xảy ra chuyện ... Còn có Lão Hoàng chuyên phân phối hàng, tên này từ bán xe đạp giờ bán Mazda rồi, nói không chừng đã tìm đúng đường.

Không phải định tìm bạn bè tán gẫu, mà Soái Lãng dự cảm công việc này sắp tới hồi kết, cần kiếm việc khác thôi, khoản lương 3000 không phải trả lại, lão già chẳng để ý tới chút tiền đó, nói ra y lãi rồi ... Mà tới giờ y vẫn chưa chuồn mất là vì thấy lão già và Hoàng Hiểu đều không có ác ý với mình, nếu không sớm bôi mỡ vào chân chạy biệt tăm.

Ai mà lại muốn làm một kẻ lừa đảo chứ?

Soái Lãng cứ như thế nằm ngửa trên giường, vô thức vừa bấm điện thoại vừa nghĩ linh tinh, đến khi nhìn thấy một cái tên, toàn bộ động tác của y dừng lại, khuôn mặt hiện lên nụ cười ấm áp, hết thảy những suy nghĩ u ám, tính toán ác ý đều bay biến sạch, thay vào đó là khuôn mặt tươi sáng như nắng mai.

Vì y thấy cái tên: Vương Tuyết Na.

Cái tên đó đưa Soái Lãng quay trở về thời gian hơn một tuần trước, cô tiểu học muội non nớt, thẹn thò, nhỏ nhắn xinh xắn với bím tóc dày đó như ánh nắng ban mai chiếu vào lòng y, đem so với hôm đó còn gặp một nữ nhân lừa đảo, một lão già lòng dạ khó lường, thì cô gái nhỏ ấy càng khiến người ta nhung nhớ.

Mới đầu còn đợi điện thoại của cô, nhưng đợi liền mấy ngày không thấy, sau đó toàn bộ tâm tư lại đặt vào suy đoán ý đồ lão già, đâm ra quên mất. Bây giờ nhìn thấy cái tên đó, suýt nữa bấm điện thoại gọi, có điều nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ, thời gian này gọi cho cô gái mới quen hơi đường đột, mà không làm gì lại không cam tâm, châm chước hồi lâu, bấm bàn phím nhập vào một tin nhắn.

"Tuyết Na, xác định chỗ thực tập chưa? Lâu rồi không liên hệ với em, vẫn khỏe chứ?"

Ừm, không tệ, xưng hô không xa lạ, hỏi thăm cũng tự nhiên, nếu cô ấy còn nhớ tới mình cũng sẽ hỏi lại mình tìm được việc chưa? Soái Lãng thấy hôm đó mình biểu hiện rất tốt, thế nào cũng để lại ấn tượng trong lòng tiểu học muội.

Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi chưa được ba mươi giây đã có phản hồi, Soái Lãng hơi bất ngờ, mừng khấp khởi mở ra xem, tức thì ngẩn người, Vương Tuyết Na trả lời: "Xác định rồi, cám ơn anh."

Chỉ một câu không đầu không đuôi vậy thôi sao, xác định rồi, vậy ở đâu, cũng chẳng có lấy một lời hỏi thăm, cám ơn, tức là mọi chuyện đều tốt, không cần phải quan tâm sao?

Soái Lãng có chút bất ngờ, thái độ lạnh nhạt đó làm chút niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng bị dập tắt, tại vì quá lâu rồi sao?

Thôi đi Soái Lãng, mày mong đợi cái gì cơ chứ, em gái đó chắc chắn là con nhà gia giáo, nhìn lại cái mặt mày xem có xứng không?

Thế cũng tốt, Soái Lãng ném di động sang bên, tắt đèn ...

Lúc này trong một gian phòng còn sáng đèn ở chung cư trong Đh Trung Châu, Vương Tuyết Na nằm ở trong chăn, tay vẫn cầm di động, cô bị lời hỏi thăm bất ngờ làm lúng túng, trả lời xong lại thấp thỏm đợi tin nhắn tiếp theo hoặc điện thoại gọi tới, trong lòng hiện lên hình ảnh vị học trưởng có đôi mắt biết cười.

Hai người tiếp xúc một thời gian rất ngắn ngủi, nhưng tới giờ Vương Tuyết Na vẫn cảm giác được vị ngọt của hộp kem học trưởng mua cho. Dù biết quá khứ của học trưởng ở trong trường, dù mỗi ngày nghe che mẹ và bạn bè miêu tả xã hội ngoài kia đen tối như thế nào, vẫn không ngăn cản Vương Tuyết Na có chút trông đợi ...

Anh ấy sẽ gọi điện hẹn mình chứ? Anh ấy sẽ bày tỏ với mình? Anh ấy sẽ mời mình tới nơi nào đó ăn cơm, sau đó tiền thêm một bước? Hay là anh ấy giống Quan Nghiên Tuệ nói, đóng giả như thế để lừa dối tán tỉnh mình?

Nhưng chẳng có gì cả, Vương Tuyết Na đợi rất lâu không thấy học trưởng liên hệ lại, đột nhiên nhận được tin nhắn như thế làm cô trả lời hơi vội vàng, đợi học trưởng lại tiếp tục nhắn tin cho mình, nhưng lần này cũng đợi rất lâu mà không thấy.

Vì thế cô tắt đèn đi, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp trong đêm, có chút thở phào, may mà anh ấy không đưa ra yêu cầu khó xử gì, nếu chẳng may anh ấy hẹn mình, mình phải làm sao? Sau đó lại thất vọng, có vẻ anh ấy chỉ coi mình là học muội ngốc nghếch, tiện tay thì giúp, tiện tay nhắn tin thể hiện chút quan tâm một chút vậy thôi .... Chẳng có gì hơn.

Cuộc sống là như thế, rất nhiều cuộc gặp gỡ khó quên, rốt cuộc chỉ là đi sượt qua vai nhau. Đêm hôm đó, cả hai người đều nhớ về đối phương, nhưng hai chiếc điện thoại đều không vang lên nữa.

………….. …………

“Tối qua ngủ có ngon không?” Cố Thanh Trì hiền hòa hỏi thăm.

“Rất tốt.” Soái Lãng đúng là trông tinh thần khoan khoái, lịch sự hỏi lại: “Cố đại sư ngài thì sao?”

“Ừ, cũng rất tốt, hình như có người ở phòng tôi gọi điện thoại gọi gái tới, không phải là cậu chứ?” Cố Thanh Trì mỉm cười.

“Không đâu, sao có thể thế được?” Soái Lãng mặt nghiêm túc mà vô tội, sau đó như bừng tỉnh: “Phòng tôi cũng có hai cô gái tới, chắc chắn là cái cớ để kiếm mối làm ăn của khách sạn thôi, có điều bọn họ có toan tính gì cũng uổng công, bác cả tiền cũng không thích, sao háo sắc được?”

“Vậy còn cậu?” Cố Thanh Trì cũng nhìn qua mắt mèo thấy một phần sự việc, vốn cho rằng hôm nay Soái Lãng sẽ nói vài câu khó nghe để phát tiết, ai ngờ sai rồi, thằng nhóc này còn bình thản hơn mọi ngày.

“Tôi thì háo sắc, nhưng tôi không có tiền, chẳng thể đem lương cả tháng ra tiêu hết trong một đêm, đúng không? Mà bác hỏi thế làm gì? Không phải định phát tiền thưởng, giúp tôi một lần chứ? Nói trước nhé, tôi không ngại đâu, hai em gái đó thực sự rất tươi ngon.” Soái Lãng dùng giọng điệu đùa cợt, thực chất là khéo léo biểu đạt tâm tư muốn tiền thưởng, bác cứ thoải mái mà thưởng.

“Đã nói trước rồi, cậu muốn chơi gái, tôi không chịu trách nhiệm.” Cố Thanh Trì lắc đầu, lòng thầm nghĩ, nhìn nhầm rồi, thằng bé này không xốc nổi như người trẻ tuổi khác, có điều chí khí cũng chẳng cao.

Ài, nhân vô thập toàn, có được có mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play