“Ăn nhanh 500, bao đêm 800, đại ca muốn loại nào?”
“Còn phải hỏi sao, đại ca tất nhiên là muốn từ A tới Z rồi, đúng không đại ca, chỉ 2000 thôi, đại ca sẽ được hưởng thụ phục vụ 5 sao.”
2000 á? Soái Lãng vốn đang trên bờ vực trôi thẳng xuống sự sa đọa, không ngờ vừa nghe tới tiền một cái liền choàng tỉnh, kịp thời dừng chân trước bờ vực, thở phào giang tay ra: “Hài lòng thì hài lòng, chỉ là giá quá cao, anh không có tiền.”
Hai cô gái còn cho rằng y nói đùa, vì đây là phòng thương vụ, thuê một đêm cũng hơn một nghìn rồi, cứ ra sức ưỡn ẹo quyền rũ y, còn nói nếu như không hài lòng gọi thêm cho hai người nữa.
Soái Lãng tỉnh táo hắn, không muốn dây dưa nữa vỗ vỗ tay: “Dừng, dừng, nói ngắn gọn nhé, vị đại gia kia không nói cho các em hả, trên người anh chỉ có 200 đồng, muốn làm anh không ngăn, nhưng nhiều hơn thì anh không có ... 200, các em có làm không?”
Em gái váy xanh thấy y không giống nói đùa, lườm một cái: “Đại ca, anh không thể như vậy, bọn em đâu phải đám bắt khách đầu đường.”
“Đúng thế, anh tới hiệu gội đầu thì 200 cũng chẳng thể 3P đâu.” Em gái váy hồng tức giận phụ họa.
“Bớt nói thừa đi, thêm vào 200 lão già cho là 400 rồi, không có nữa đâu, bên trên xinh đẹp tới mấy thì bên dưới chẳng phải đều giống nhau à? Đều là công trình công cộng, nâng giá cái gì chứ? Làm thì làm ngay, không làm thì đi, tôi không có thời gian lằng nhằng ...” Soái Lãng quyết đoán xử lý vấn đề, mang giọng điệu đầu đường xó chợ ra, trông cũng có vài phần uy phong.
Chẳng biết là khiến hai em gái giận hay là sợ, cắn môi nhìn nhau, đoán chừng vụ làm ăn này hỏng rồi, em gái váy xanh hừ một cái kéo bạn: “Đi thôi.”
Em gái váy hồng không quên quay đầu lại giơ ngón giữa lên, vẫn chưa hả giận, ra ngoài rồi còn thò đầu vào nhổ một bãi nước bọt: “Phì, đồ quỷ nghèo.”
Ái dà, mẹ nó chứ, chửi mình á? Soái Lãng lần này cũng tức lên rồi, chạy đuổi theo, vừa mở cửa ra một cái thì nhìn thấy hai phục vụ viên, vội vàng hãm phanh. Hai em gái khoác tay nhau đi phía trước mấy bước quay lại hữ mũi khinh bỉ, vừa rồi ngọt ngào như mật, nhiệt tình như lửa, giờ biến thành ngọc dung phủ sương, cả hai cao ngạo như công chúa, chẳng thèm nhìn Soái Lãng lấy một cái, biến mất ở ngã rẽ.
Soái Lãng đứng nguyên tại chỗ, đại khái đây là chuyện "cười kẻ nghèo chứ không ai cười gái đĩ" mà người ta hay nói nhỉ? Thế là tức giận cũng chẳng còn nữa, nhìn về phía phòng 1206 vừa bội phục lại bực tức, chiếu số đột phát như thế bị lão già hóa giải nhẹ nhàng, ngay cả Soái Lãng hay chơi ác trêu người khác cũng trúng đòn, về phòng đóng cửa lại, ngồi thừ người trên giường hồi lâu ...
Lấy thuốc lá ra rít một hơi, lúc này mới nhìn quanh phòng, tựa hồ rộng gấp đôi chỗ mình ở, bàn giả gỗ lim, thảm thêu hoa bắt mắt, TV treo tường 42 inch, thêm vào tường sơn màu vàng gạo, khiến người ta có cảm giác êm đềm nhẹ nhàng. Giang chân giang tay thả mình xuống giường, Soái Lãng nhìn trần nhà, buồn chán nhả khói, chẳng biết lại nghĩ gì.
Tít tít hai tiếng báo có tin nhắn, Soái Lãng thuận tay dập tắt thuốc, mò túi áo, lấy cả ví tiền lẫn di động ra, kiếm tra tin nhắn thấy một tin dở khóc dở cười.
Ban quản lý thẻ tín dụng liên ngân hàng Trung Quốc: Khoản tiền 1280 đồng đã xác nhận khấu trừ từ tài khoản của ngài, điện thoại tra cứu phục vụ khách hàng 0 2 1 - 6 1 0 2 * ** * , cám ơn."
Soái Lãng đọc tin nhắn nghiêm túc như thế không khỏi bật ra một tiếng cười, bao nhiêu năm rồi trò lừa đảo chẳng có tí tính sáng tạo nào, vẫn trò đó ... Nhìn xuống chút nữa số gửi tin + 8 6 1 3 7***, khỏi cần phải tra, quá nửa tới từ một dài Phúc Kiến, nghe đâu nơi đó là chỗ khởi nguồn của mấy trò lừa đảo qua tin nhắn, không ít kẻ dựa vào đó mà làm giàu ...
Soái Lãng thuận tay xóa tin nhắn đi, không khỏi suy nghĩ, ông ta định lừa cái gì? Lừa thế nào đây? Chắc chắn không phải là vụ mua bán đánh nhanh rút gọn rồi, nhưng mà lừa đảo càng kéo dài thì lại càng dễ xảy ra những chuyện ngoài dự liệu ...
Ra ngoài lăn lộn vài năm, Soái Lãng hình thành thói quen suy xét lại những chuyện xảy ra xung quanh mình, nghề nào cũng có bí mật, ví dụ năm ngoái bán áo lông cho ông chu Lưu của Giang Tô. Thứ đó không chỉ làm rất đẹp, so với hàng sản xuất ở Trung Châu còn rẻ hơn một phần ba, tính ra còn không đủ chi phí. Khi đó Soái Lãng thắc mắc vụ làm ăn này kiểu gì, về sau mới phát hiện bí mật của ông chủ Lưu, cứ dăm ba bữa lại tới lò mổ, té ra nhồi bên trong áo không phải lông vũ, mà toàn lông gà thu hồi ...
Rồi trước đó nữa bán báo, tài liệu dạy học, tỉ lệ chiết khấu làm người ta giật mình, nhưng đừng mừng vội, toàn là bản in lậu. Vốn bị bạn học rủ đi làm, Soái Lãng không muốn lắm, nhưng tới nông thôn xa xôi một chút thành yên lòng mà làm, vì những nơi đó căn bản không hề có bản chính ...
Rồi trước đó nữa đi bán đồ uống, cũng chẳng phải loại tử tế gì, có lần xảy ra chuyện cười, HSD in nhầm tới năm 2100 luôn, Soái Lãng nghi đồ uống này là thứ hàng thừa năm ngoái ...
Có thể nói mỗi một người ở sau vẻ đạo mạo đều ẩn chứa mục đích không thể lộ ra ngoài, Soái Lãng dù có nhìn ra, hoặc là đoán ra thì cũng không thay đổi được gì. Mới đầu làm mấy chuyện gian dối đó còn là do bất đắc dĩ, bây giờ chẳng mấy bận tâm nữa, dù sao bây giờ những nghề cao thượng có thể kiếm sống chẳng còn nhiều, dù có nghề như thế thì tiêu chuẩn cũng vượt qua điều Soái Lãng có thể đáp ứng.
Cuộc sống là vùng vẫy giữa lừa và bị lừa, nên sống càng lâu càng đề phòng người khác, ý thức bảo hộ bản thân càng cao, có những chuyện né được liền né, trốn được là trốn, hoặc là thành kẻ đi lừa gạt, nếu không chẳng thề sinh tồn được.
Còn lần này thì sao đây?
Soái Lãng nghịch di động trong tay, Cố lão đầu tiên phong đạo cốt, Hoàng Hiểu diện mạo không vừa mắt nổi, ông chủ của Hoàng Hiểu là Khấu Trọng gần đây mới lộ diện một lần, vị hội trưởng đồ cổ họ Vương, cùng phó tổng Lưu vâng vâng dạ dạ và có thư ký Lưu nghiêm túc ít nói.
Từ lúc nhận lương của Cty tiêu thụ sản phẩm thủy sản Khấu Trọng, mỗi một bước đi Soái Lãng đều cẩn thận, mỗi ngày tới thôn Kỳ Khất Đang đều không mang nhiều tiền mặt.
Đến khi Hoa Thần Dật xuất hiện, Soái Lãng mới yên tâm, so với vị đó, mình không đáng là một mục tiêu, chênh lệch quá lớn, lương tháng của y còn chẳng bằng món quà Hoa Thần Dật tặng.
Cố lão đầu lắc mình một cái từ Cố bán tiên gì đó thành phong thủy sư, mười phần khả năng muốn kiếm của Hoa Thần Dật một khoản lớn, mà Soái Lãng mơ hồ cảm giác lão già rất để bụng chuyện bị y nhìn thấu mánh khóe trong công viên. Mỗi lần chế giễu y bất học vô thuật, vô văn hóa, cứ như coi y là nhân vật không đáng kể ở bên cạnh, cứ làm chuyện của mình, nói giảng giải triết học tới nghệ thuật, khiến y mù tịt, tựa hồ y càng ngốc, càng không hiểu, lão già càng đắc ý.
Giống như nhà ảo thuật ở ngay trước mặt biến qua biến lại, mà người xem không biết gì cả, đó là sự đắc ý khi qua mặt được mọi người.
Hừ hừ, lão già có mục đích lớn hơn, nhất định phải nghĩ ra, xem lão còn cười được không?