Rẽ vào góc chết của hành lang, Soái Lãng lấy di động ra trên đó có một tin nhắn, lối thoát hiểm tầng 2.
Hành động như phim điệp viên này làm tim Soái Lãng đập ngày một mạnh, tự muốn vọt khỏi lồng ngực, vừa hi vọng là người kia, lại mong là không phải, đẩy cửa an toàn, vai dùng sức không kịp phản ứng, bị người ta kéo tuột vào góc.
Soái Lãng líu lưỡi: “Em, em …”
“Thứ vô lương tâm, quên mất tôi rồi phải không?” Người kia cởi kính râm ra, đôi mắt phượng hàm chứa nụ cười, môi cong lên, đỏ thắm như son, răng trắng như ngà, nâng cằm Soái Lãng: “Chỉ mới vài tháng mà thay đổi lớn quá nhỉ, tôi cứ nói tiểu ca vung tiền như rác kia làm sao lại quen mắt như thế?”
Chính là Tang Nhã, cũng chỉ ở trước mặt Tang Nhã, Soái Lãng mới bảo sao nghe vậy, chưa kịp nói hết câu bị người ta nâng cằm, lại bị bẹo má, niềm vui quá lớn, làm y nhất thời kích động, đầu óc rối loạn hết cả, nắm tay Tang Nhã: “ Tang Nhã, em em ... em về từ bao giờ, sao không tìm tôi? Cái di động kia của tôi luôn mở, trừ em ra tôi cho vào danh sách đen hết rồi.
“Thế hả? Nói vậy thì đúng là còn một chút lương tâm đấy, tôi mới về, nhưng không thể ở lâu, giúp tôi làm một chuyện.” Tang Nhã không để ý tay bị Soái Lãng nắm chặt, tay kia vuốt ve má y, ánh mắt trìu mến, tuy thế không khó nhận ra chút lạ lẫm đề phòng do xa cách lâu ngày.
Đó là bản năng của kẻ lừa đảo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play