7 giờ tối, trong nhà ông chủ hãng trà Lạp Lạp Hương đón hai vị khách không mời, ông chủ này tuổi đã quá tứ tuần, mặt trầm ổn như Thiết Quan Âm, mặc dù ở nhà thường tiếp khách, nhưng không ngờ lần này khách là hai đại mỹ nhân. Một trẻ trung cao ráo, vóc người cân đối, còn đẹp hơn cả siêu mẫu trên TV, vị còn lại nhiều tuổi hơn một chút nhưng phong vận thành thục, nhan sắc càng mặn mà hơn vài phần, giống quý phụ nhà hào môn.
Ông chủ Vạn không dám chậm trễ, mời khách vào nhà, vừa mới hỏi ý tới, quý phụ xòe tay ra, lòng bàn tay có thứ đen xì xì, là người kiến thức rộng rãi, mắt ông chủ Vạn sáng lên: “Trà cao ... Đồ tốt, hãng trà chúng tôi cũng có một miếng từ thời Cách Mạng Văn Hóa, hôm nay có cuộc bán đấu giá bán được tới 300 vạn ... A, đây đúng là đồ tốt.”
“Ông chủ vạn, đây chính là thứ trà cao đã mua được ở buổi đấu giá, hơn 2 gram, tặng cho ông, có điều mời ông pha trước mặt nếm thử xem thật hay giả ...” Quý phụ nói giọng phổ thông rất êm tai, nhưng ngữ điệu lại kiểu ra lệnh.
Ông chủ Vạn gật đầu ngay, mời hai nữ nhân kia vào gian trong, nơi đó có phòng trà riêng biệt, sàn trúc, cây cảnh, hồ thủy sinh trong nhà, tất nhiên là bàn trà, bếp, ấm, thìa ... Không thiếu gì cả.
Miếng trà cao kia được ông chủ Vạn hết sức cẩn thận đặt vào trong dụng cụ bằng sứ, đun nước sôi, trong thời gian đợi cầm lên ngửi, gật đầu liên hồi. Khi nước sôi rồi cẩn thận lấy cái kẹp gắp vài mảnh vụn cho vào chén ... Kỳ cảnh xuất hiện, nước sôi bập bềnh như bị vẩy mực, nhuộm thành màu đỏ sẫm, nhưng vẫn trong vắt. Ông chủ Vạn cầm chén trà lên hít thật sâu, sau đó nhấm một ngụm, mặt nở nụ cười tựa uống quỳnh tương ngọc dịch, thư thái rên lên: “ Ngọt, gắt mà không mất độ thuần, bá khí mà không mất ôn hòa, lên men hơn trăm năm, trên đời e không có miếng thứ hai nữa rồi ... Hai vị, thứ này tôi không dám nhận, tùy tiện tới tay người hiểu trà nào cũng vài vạn.”
“Vậy anh chắc chắn là đồ thật?” Cô gái trẻ tò mò hỏi.
“Thật, chắc chắn là thật, đồ cổ có thể làm giả, trà cổ thì không thể làm giả, hai vị cứ thử đi, dù là người không hiểu trà, uống một chén thôi cũng toát mồ hôi. Trà càng lâu năm càng có cá tính, trà Phổ Nhị càng lâu càng thơm, hai vị đừng coi thường mẩu nhỏ này, ít nhất đùng 20 cân trà thượng phẩm luyện thành, trước kia chỉ có hoàng gia ngự dụng mới dám xa xỉ như thế ...” Ông chủ Vạn thi thoảng liếc nhìn cục trà rõ ràng là yêu thích vô cùng, nhưng đồ quá quý trọng không dám nhận, suy nghĩ xem nên có mua không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT