“Mau mau, mau tiễn anh Soái, còn ngẩn ra cái gì.” Ông chủ thúc giục, quên luôn vừa rồi mình mới thộn mặt.
Hai bảo an vội vàng đuổi theo, một trước một sau, làm ra tư thế hộ giá, đi vào thang máy.
Không phải muốn vênh mặt làm đại gia, mà người ta coi mình như đại gia, lúc này Soái Lãng thực sự cảm thụ được sự ưu việt của người có tiền. Trên đường đi gặp phải nam nhân thì người nhất định sẽ cười lấy lòng, gặp phải nữ nhân thì người ta nhất định sẽ cười thật ngọt, nói thế nào cũng là người ngày đầu ném đi 500 vạn, gia sản khẳng định cao kinh khủng rồi. Gặp mặt Lâm Bằng Phi và Lý Chính Nghĩa, ánh mắt hai người đó cũng thay đổi.
Vương Tuyết Na mặc dù đơn thuần nhưng mà không ngốc chút nào, vừa kết thúc bán đấu giá chẳng đợi nói với Soái Lãng câu nào đã chạy mất, đứng cùng với rất nhiều người, căn bản không cho Soái Lãng cơ hội nói gì.
Ting một tiếng, vào thang máy, hai bảo an một béo một gầy một cao một thấp làm ra vẻ bảo vệ trái phải, trong thang máy còn có một nữ nhân, vai khoác hờ khăn lụa, đeo kính râm, dáng người tầm tầm, dung mạo tầm tầm, ngực cũng tầm tầm. Soái Lãng không để ý, đây là một tòa nhà văn phòng cho thuê, trừ hai công ty bán đấu giá còn nhiều công ty nữa, nhân viên văn phòng không ít.
Cầu thang máy khép lại, đi xuống dưới, cô gái phía sau Soái Lãng lên tiếng: “Anh là người đấu giá số 56.”
“Có vẻ vậy ...” Soái Lãng quay đầu lại trả lời, không mấy chú ý, hôm nay có quá nhiều người lấy lòng y, nhất là mấy ông chủ nghề trà, tranh nhau đưa danh thiếp, hỏi có phải y định chia lẻ bán, hỏi y có muốn mua trà không, đều từ chối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT