Lôi Hân Lôi ngạc nhiên, số hàng lên tên hàng vạn mà Soái Lãng quyết định qua loa thế: “Vậy là xong hả?”
Soái Lãng gật đầu: “ Ừ, còn thế nào nữa? Làm nhanh nhé ... Tiền đặt hàng bao nhiêu, mình gửi cho.”
“Không phải, ý mình là, bạn chỉ nhìn qua rồi quyết định hết sao? Các bạn không có kế hoạch hay là chiến lược tiêu thụ gì à? Cũng không có ai phụ trách đánh giá thị trường sao? Chẳng lẽ mỗi mình bạn quản lý.” Lôi Hân Lôi choáng thực sự, lượng tiêu thụ hàng của Soái Lãng cực lớn, cô cứ nghĩ Soái Lãng phải có một công ty, tới đây còn phải đối diện đội ngũ đánh giá sản phẩm, thuyết phục được họ mới có thể xác định vụ làm ăn này, ai mà ngờ ...
Chỉ một câu nói thôi sao?
“À, đây là mô hình quản lý hiện đại hóa kiểu phương tây, trừ một mình mình là ông chủ thì còn lại là làm công, ông chủ mình thi thoảng cũng phải làm việc ... Với lại bọn mình bán tới khi bán được đồ thì thôi, cần đống kia làm gì?” Soái Lãng đang vừa viết vừa tán gẫu vừa trả lời vừa hỏi, tiện thể dát vàng lên cách quản lý kiểu thổ phỉ của mình.
Lôi Hân Lôi chỉ còn biết làm vẻ mặt đành vậy.
“Ha ha ha, nhìn một cái là biết bạn thất vọng rồi, đám tiểu hộ bọn mình không lọt vào mắt bạn phải không?” Soái Lãng trêu một câu, y chú ý rồi, Lôi Hân Lôi chiếc áo vàng gạo hoa nhỏ li ti, chiếc váy hoa văn xanh, đẹp hơn nhiều so với mặc trang phục công sở, rõ ràng cô bỏ công sức ăn mặc một phen mới tới đây. Có điều vừa qua cửa ánh mắt như bị dội gáo nước lạnh ấy, nói lên cô thất vọng lắm, có khi thất vọng với cả người nơi này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play