Soái Lãng lắc đầu lẩm bẩm, viết mấy chữ như rồng bay phượng múa lên phần trống sau hồ sơ bệnh án, mấy ngày qua suy nghĩ, chỉ có mấy khả năng.
Thứ nhất lấy giả loạn thật, kiếm một mẻ, thứ hai chỉ cần mua chuộc người giám định, tổ chức bán đấu giá xẻo người. Nhưng dù cách nào còn một vấn đề khó giải, đó là cuốn sách trong tay y, vốn Soái Lãng chẳng coi ra gì, nhưng sau khi biết giá trị của nó, khó tránh khỏi ngứa ngáy, người có thể đứng vững trước đồng tiền không nhiều, Soái Lãng không ở trong số đó.
Trò lừa đảo có thiên biến vạn hóa thế nào thì cũng xoay quanh thật và giả, nếu như vật phẩm do hội giám bảo cung cấp là đồ thật, vậy thì đáng nghiên ngẫm, hoặc là lão già muốn rửa tay chậu vàng, hoặc là có âm mưu lớn hơn.
Soái Lãng đánh dấu hỏi ở phía đằng sau, y khuynh hướng về cái này hơn, vì y không tin lão già đó lại đi làm ăn đàng hoàng. Nếu lão ta muốn dừng tay phải dừng tay lâu rồi, mấy đứa đệ tử của ông ta đều có thành tựu, lại có hiếu như thế, thừa sức nuôi ông ta, không phải lo lúc tuổi già.
Đôi khi trực giác còn chính xác hơn cả suy nghĩ kỹ càng, trực giác của y đang bảo là trốn thật xa vào, đứng dính vào chuyện này ...
Cho nên mấy ngày hôm nay Soái Lãng không đi đâu hết, trốn ở khu phong cảnh theo dõi biến hóa, dù chịu đủ thứ việc lặt vặt hành hạ cũng không thò mặt ra.
Nếu như lão già muốn lôi kéo mình nhập cuộc, sau khi dùng Thịnh Tiểu San cho mình biết chuyện này, ắt sẽ có động thái. Có điều bất ngờ là đợi mấy ngày rồi, Khấu Trọng, Phùng Sơn Hùng, Hoàng Hiểu đều không tìm y, ngay cả Thịnh Tiểu San cũng không gọi điện thoại tới nữa ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT