“Giữa bọn mình không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là bạn bè thôi, anh ấy đúng là người tốt, trong số nam nhân thời nay có mấy ai quân tử khiêm nhường, nhưng anh ấy chính là một người như thế.” Giọng Lôi Hân Lôi rất bình tĩnh, tựa hề chẳng có chút cảm khái nào về tình cảm trong quá khứ.
Soái Lãng không nhịn được tò mò, lại hỏi: “Vậy vì sao hai người lại chia tay?”
“Có tình chẳng thể uống nước mà no, có ái cũng chẳng thể coi là bánh mỳ, bạn sống vất vả còn hơn cả bọn mình, chẳng lẽ không có cảm giác đó.” Lôi Hân Lôi ánh mắt xa xăm, giống đang hồi ức.
“Bạn thực sự muốn biết à, đó là câu chuyện tục tới không thể tục hơn nữa rồi, nhà mình ở vùng quê nhỏ, rất nghèo, nhà anh ấy còn nghèo hơn mình, hai người nghèo sống với nhau, bạn nghĩ có kết quả à? Chỉ làm khổ nhau thôi.”
“Mình không sợ bạn cười, mình thích giàu ghét nghèo, nếu phải chọn chồng giữa một soái ca nghèo và ông già giàu, đại đa số nữ nhân chọn người sau, mình cũng chỉ là cô gái giống phần đông thôi ... Cái gì mà tài nữ, cái gì mà hoa khôi, để lại trường học là được rồi.”
“Có lý.” Soái Lãng thận trọng gật đầu, y không ngây thơ, đáp án không bất ngờ, nó chân thật, nhưng chẳng mấy ai muốn nghe lời nói thật như vậy, thế nên dù thế nào cũng có chút không thoải mái.
Lôi Hân Lôi cũng có chút thiếu tự nhiên, đứng dậy cắn môi, Soái Lãng nghĩ cô muốn đi, nhưng không biết nói gì, cứ ngây ra nhìn hoa khôi xinh đẹp tựa không nhuốm khói bụi nhân gian. Tới khi Lôi Hân Lôi ra tới cửa rồi mà y chưa có chút phản ứng gì, cô quay đầu làm vẻ mặt rất giận: “Này, đứa hứa đưa mình đi Phủ Thiên Các cầu nguyện, bạn định nuốt lời à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT