Soái Lãng vừa lái xe vừa nghĩ tới từng chuyện trải qua cùng ông già quen biết chưa lâu ấy, thở dài tỉnh lại, phản ứng rõ ràng nhất là vẫn không tin, vì trong ấn tượng, lão già đó làm bất cứ cái gì cũng có nguyên nhân. Nói không chừng lần này ông ta muốn làm một vụ lớn, chết chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu.
Hơn nữa lão già đó biết cách dưỡng sinh như vậy cơ mà, Soái Lãng trông ông ta khỏe lắm, da mặt hồng hào, mắt sáng, tinh thần minh mẫn, có khi sống thêm hai ba chục năm cũng không thành vấn đề. Nếu ông ta chết hồ đồ như thế, trừ khi là ông trời mở mắt, nếu không chẳng có nguyên nhân thứ hai.
Nhưng ông trời còn biết mở mắt cơ à, chắc chắn là không rồi, nếu không xã hội đã chẳng tệ hại như bây giờ! Soái Lãng đôi khi thấy mình vất vả mấy năm không ra gì, làm bừa làm bậy một phen lại giàu lên chính là do ông trời mù mắt.
Đó là trực giác, mặc dù không rõ được nguồn gốc, nhưng Soái Lãng rất tin tưởng vào loại trực giác này, không thể chết khéo như vậy được, chết ngay trước hội giám bảo, chết một cách vô lý, vậy đống đồ của ông ta, đặc biệt là Anh Diệu Thiên mà bán được 200 vạn thật chẳng phải để người khác hưởng lợi?
Không tin, một trăm lần không tin, theo Thịnh Tiểu San nói, lão già còn ở bệnh viện vài ngày, trước đó phí hết tâm cơ xúi mình làm lừa đảo, tặng mình Anh Diệu Thiên, có thời gian căn dặn hậu sự, sao không nói với mình một tiếng mà đã đi rồi.
Âm mưu, chắc chắn đây là một âm mưu.
Soái Lãng nhìn thấy nơi ở của Cố Thanh Trì tại thôn Kỳ Khất Đang, bất giác lẩm bẩm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT