“Thực ra về cái này thì tôi không biết rõ lắm đâu, chỉ biết là nó nổi tiếng lắm, nếu là bản chính thì 200 vạn cũng không mua nổi đâu. Thứ này quý ở danh tiếng của nó, nghe nói do Lưu Bá Ôn triều Minh sáng tác ra, mỗi bang phái lừa đảo lớn ở Đại giang đều lại ấn giám và tiêu ký của mình trên đó.”
“Nó vốn là cuốn sách cổ, nghe đồn chịu được nước lửa, chỉ nắm trong tay chưởng môn nhân của phái Giang Tướng ... Đúng rồi, không phải có giới thiệu à, chỉ là bao năm như thế rồi, thật giả thế nào ai mà biết ...” Thịnh Tiểu San đặt sách giới thiệu lên bàn, kỳ quái nhìn Soái Lãng: “Anh hứng thú với thứ này à, nó chỉ dạy lừa người thôi.”
“Ha ha ha, bản chính ở trong tay tôi, từ lâu tôi đã học được rồi.” Soái Lãng tiến thẳng vào hang hổ, xem có bắt được hổ con không.
“Bốc phét, nếu anh có bản chính thì trực tiếp bán đi, kiếm 200 vạn, việc gì phải đi lừa ai nữa?” Thịnh Tiểu San bĩu môi không tin.
Thôi xong rồi, cô gái làm Soái Lãng đần mặt ra rồi, mấy lần thăm dò, giống như là một sự kiện mang tính ngẫu nhiên mà thôi, ngẫu nhiên mọi chuyện xảy ra ngày hôm ngay đều tập trung vào cái đại hội giám bảo này.
Nhưng cứ có cảm giác như thế nào ấy, Soái Lãng tựa hồ bị người ta dẫn vào sương mù, hệt như chuyện đẩy giá mộ kia, làm Soái Lãng càng nhìn càng thấy giống thủ pháp của lão già lừa đảo. Lão già đó khiến người ta phải vỗ tay khen tuyệt, ông ta luôn bày mọi thứ trước mắt, nhưng không tới thời khắc cuối cùng thì không nhìn ra được rốt cuộc mục tiêu của ông ta là gì.
“À, cô Thịnh, sao cô không đi tìm bác Cố ấy, bác ấy là nhà sưu tầm, nói không chừng trong tay có vé đấy.” Soái Lãng tỉnh bơ như không nói ra câu hỏi cuối cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play