Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng nhìn mình cười cũng cười, xem lại trang phục của mình, không có vấn đề gì cả ... Có vấn đề chỉ có ánh mắt của đối phương, tựa giận không giận, giữ thái độ trang trọng: “Tôi nói sai rồi, giờ anh quá để tôi vào mắt mới đúng, chỉ là ánh mắt của anh không ổn.”
“Sao lại không ổn, cô thiết kế bộ váy này rất có vận vị, nhưng tôi cảm giác không tốt, vì sao không tốt? Vì cô ở trong môi trường khép kín này quá lâu, cho nên bất giác làm màu sắc phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, lúc ở đại sảnh tôi mới không chú ý tới cô ... Bây giờ ngồi đây mới nhận ra. Oa, thật xinh đẹp, nguyên nhân chính là thế.” Soái Lãng kiếm lý do bao biện, nghe cũng có phần có lý.
Thịnh Tiểu San vỗ trán tỉnh ngộ: “Đúng rồi, mấu chốt là ở đây, hiện giờ tôi không có một chút linh cảm nào, xem ra không thể ở một nơi quá lâu, hoàn cảnh quá quen thuộc, tầm nhìn sẽ bị giới hạn, cảm xúc sẽ bị chai lỳ ... Ừm, xem ra anh tiến bộ không ít, nhưng chưa đủ xoa dịu bất mãn của tôi, lúc nãy tôi gọi điện thoại, anh chuẩn bị từ chối chứ gì?
Xem ra còn giận thật, Soái Lãng cười gượng: “Không phải là tôi không muốn tới, mà là không dám tới.”
“Vì sao?”
“Chi tiêu không nổi chứ sao, tới chỗ cô một lần, ít cũng phải mấy nghìn, lần trước tốn hơn hai vạn làm tôi đau lòng mấy ngày không ngủ nổi, với gia sản của tôi giờ làm sao chịu nổi ... Cô thông cảm một chút, đợi tôi có tiền rồi, tôi mua cả Phượng Nghi Hiên, mời cô làm nhà thiết kế riêng, được không?”
Người ta thành khẩn đem vấn đề kinh tế ra rồi, Thịnh Tiểu San phải bỏ qua chứ làm sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play