Soái Lãng dẫn Đỗ Ngọc Phân vào trong nhà, nhà tường gạch, dán bừa đống tranh quảng cáo đồ uống lên, miễn cưỡng coi như giấy dán tường, đồ đạc đơn giản, một cái giường gấp, một cái bàn cũ, bên trên có một ấm nước điện, Soái Lãng nhanh nhẹn đun sôi nước.
Thế thôi, chẳng có gì hết, Đỗ Ngọc Phân thấy trong lòng có chút thương xót, sống thế này quá kham khổ rồi: “Suốt thời gian qua cậu luôn ở đây à?”
“Đúng thế.” Soái Lãng kéo một cái ghế cho Đỗ Ngọc Phân ngồi, chùm nho thì đặt tạm lên một áp phích quảng cáo, nhắc: “Cái ghế này thiếu một chân, chị ngồi hờ thôi, đừng dựa người vào lưng ghế là ngã đấy.”
“Cậu ... Thật đúng là …” Đỗ Ngọc Phân không biết nói thế nào cho phải, thực sự khâm phục chàng trai này rồi.
Soái Lãng hoàn toàn không để ý tới điều kiện sống tồi tàn của mình, tiếp tục giải thích: “ Kỳ thực họ chỉ biết nhìn báo cáo, nhìn bảng biểu, tôi giữ lại cả nghìn két mỗi này họ cũng không nhận ra. Tôi còn nhập hàng của cả Lục Nhĩ, Lam Môi, trừ khi tôi muốn đi, ai muốn đuổi tôi đi, không dễ như họ nghĩ đâu. Cùng lắm tôi đẩy cái xe đi bán lẻ, ai làm gì được tôi.”
“Chuyện đó thì tôi tin, nhưng mà còn Cocacola và Sprite chẳng hạn, cậu lấy đâu ra?”
“Giả đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play