Núi xanh biêng biếc, Hoàng hà cuồn cuộn, núi không dời thì nước phải dời, nước không dời thì đường phải dời, đường xá trong khu phong cảnh vì thế mà quanh co hết né núi lại phải tránh sông.
“Còn đi bao lâu nữa?” Đỗ Ngọc Phân hỏi.
“Kia kìa, tới rồi, chỗ nhà trệt ấy.” Soái Lãng chỉ tay đáp.
Lần đầu tiên bọn họ chặn hàng của Phi Bằng chính là ở con đường này, nơi Soái Lãng chỉ là một cái thôn nhỏ ngoài khu phong cảnh, thôn ở đầu đường cao tốc. Sau khi khu phong cảnh mở ra, đại bộ phận người dân trong thôn dựa vào kinh doanh nhỏ nuôi gia đình, nghề phục vụ phát triển, cuộc sống ở đây cũng ấm no, không ít người xây được nhà hai tầng. Nhưng chỗ Soái Lãng chỉ lại là căn nhà cũ nát, không biết xây từ thời nảo thời nào rồi.
“Đó là nhà kho à?” Đỗ Ngọc Phân không tin, làm gì giống kho, giống cái nhà vệ sinh ở quê, chỉ to hơn một chút.
Soái Lãng thấy Đỗ Ngọc Phân thất vọng thì nói: “Chị Đỗ, chị quan liêu quá rồi đấy, đó không chỉ là nhà kho, còn là nơi ở tạm thời của tôi, nếu không chị cho rằng làm sao tôi có thể nhanh chóng phản ứng với thị trường như thế? Vì tôi luôn ở đây, người trong thôn có mười mấy hộ bày quán bán hàng ở khu phong cảnh, chúng tôi mỗi lần dọn quán đi về còn cùng nhau uống rượu, thành em thân thiết rồi, làm thị trường thế đủ chắc chưa?”
Đỗ Ngọc Phân bất ngờ, không nghĩ tới còn có chuyện thế này, bảo sao Soái Lãng nhanh chóng thân thiết với chủ quán ở khu phong cảnh như thế, lại còn thông đồng với nhau, té ra rất nhiều chuyện trong đêm đã mật mưu với nhau rồi. Người khác chỉ chú ý tới thay đổi thị trường, giám sát xuất nhập hàng, chú ý tới các đại lý cạnh tranh, ai cũng không chú ý tới Soái Lãng đã tới đây bám rễ sinh sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT