“Tiểu Hoa à, ừ chị Đỗ đây … ừ, không sao, coi như nghỉ nơi một thời gian đi, mấy năm qua vất vả quá rồi … Du lịch à, chị cũng đang cân nhắc xem đi đâu đây … à phải, cho chị hỏi chuyện này nhé …”
Đỗ Ngọc Phân lấy di động ra gọi điện, dù cô rời Chính Nùng, nhưng uy vẫn còn, huống hồ chỉ hỏi mấy câu đơn giản, lập tức xác nhận được suy nghĩ của mình.
“Tôi nghĩ lúc này Phi Bằng nhất định đang vô cùng tức giận, bọn họ chắc hẳn bỏ số tiền kha khá ra lấy quyền đại lý cấp tỉnh của Ác Nhĩ Mã, lại còn chia sẻ kênh tiêu thụ với Chính Nùng. Kết quả là chẳng được gì, tính ra ngoài Phi Bằng ra tất cả đều được lợi, họ chịu mới lạ.”
Soái Lãng giơ ngón cái, tin này y cũng có thể lấy được, song sẽ tốn chút thời gian: “Vậy là tôi nghĩ đúng rồi, tôi đoán Lâm Bằng Phi sẽ gây áp lực cho Lý Chính Nghĩa, để khống chế lượng hàng bán ra, vẫn dùng chiêu cũ bóp chết chúng ta.”
“Hừ, vấn đề chính là ở nơi này, hôm nay cậu đánh cho người ta trở tay không kịp, nên họ mới sinh nghi, bây giờ chắc chắn là phái người giám sát chặt chẽ nguồn hàng của chúng ta rồi, 2 thị trường, mấy nghìn két, đi lấy hàng một cái là giấy không gói được lửa.”
Đỗ Ngọc Phân hạ thấp như sợ người ta nghe thấy: “Bây giờ mọi thứ hỗn loạn, theo bản năng họ sẽ nghĩ Chính Nùng là nguồn hàng chính, sẽ gây áp lực với Chính Nùng, mà hàng của Chính Nùng đã thông qua kênh tiêu thụ của Phi Bằng, trước khi tiền hàng trả về, Chính Nùng sẽ bị áp chế. Như vậy quan hệ hai nhà vô cùng mong manh, cậu tính bày trò đổ dầu vào lửa, cho họ cắn nhau chứ gì?”
“Chị nói đúng rồi đấy, song vẫn chỉ là một khả năng, hiệu quả tới đâu phải làm mới được, tính toán nhiều quá không phải là tốt.” Nhanh thế mà nhìn thấu mình rồi, Soái Lãng thừa nhận, nhoài người tới thì thầm vài câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT