Minh tranh ám đấu suốt mười ngày, cuối cùng cũng mặt đối mặt đứng cùng một chỗ, Tần Nhiễm khi nhìn thấy người không xa lạ này, chớt nhớ ra hôm đó cùng tổng giám đốc đi chuộc lại hàng của mình, người này lẫn lộn trong đám công nhân vận chuyển. Sở dĩ cô nhớ ra được vì làn da đen thui nhưng đôi mắt rất sáng của y, đúng rồi khi đó y đứng cười, cười rất ngốc, té ra là cười nhạo mình.
Có điều y không phải người cười cuối cùng, mà bây giờ cũng không cười ra nổi rồi.
Soái Lãng mặt rất nghiêm túc, rất thâm trầm, nhìn vị tổng giám đốc từng gặp qua đi tới, trông trẻ hơn tuổi thật nhiều lắm, miệng cười rất thân thiết, nhưng đứng lại cách 2m. Điều này làm Soái Lãng nhớ tới lý luận của Thịnh Tiểu San, 50 cm là khoảng cách hoàng kim, vậy 2 m là khoảng cách đề phòng rồi.
Đúng, hơn nữa còn đề phòng cẩn thận, mấy ngày qua Phi Bằng xuất hàng, trừ khách quen ra, người lạ mua trên 100 két là không bán. Soái Lãng phái Đại Ngưu đi mua hàng không được, không hiểu vì sao bọn họ lại tích trữ hàng, giờ hiểu rồi, nhìn ba người trước mặt, Lâm Bằng Phi nhàn nhã, Diệp Dục Dân vênh vang đắc ý, và Tần Nhiễm không giấu được nụ cười ...
Đó là thái độ của người bên trên đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Họ định làm gì nhỉ? Soái Lãng đột nhiên lại thất thần, tựa hồ chẳng nhận ra ba vị khách bất ngờ.
Đối thủ choáng rồi, khiến ba người luôn có ưu việt về thân phận càng thêm cảm giác thành tựu, Diệp Dục Dân liếc mắt nhìn Tần Nhiễm, tựa như muốn nói, rốt cuộc chỉ là tên nhà quê, chừng đó thủ đoạn là hết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play