Bất kể là Soái Lãng lựa chọn thế nào, hai thị trường kia đều thuận lợi quay về với Phi Bằng, tính ra như thế thì không lỗ, Tần Nhiễm hiểu tính toán của tổng giám đốc, tất nhiên có chút tiếc tài nữa.
Nhưng Soái Lãng lắc đầu.
Vậy mà bị từ chối, ngẩn người chốc lát, Lâm Bằng Phi hết sức bất ngờ: “Cậu lo Chính Nùng à? Theo tôi biết hai bên không có hiệp nghị gì.”
“Tôi chỉ muốn giữ lời, không liên quan gì tới ký hiệp nghị hay không, cám ơn tổng giám đốc Lâm, hiện chúng tôi đã có giao hẹn với Chính Nùng, Ác Nhĩ Mã. Con người tôi trong mắt người khác có thể vô sỉ, nhưng tôi không phải là kẻ nuốt lời, tôi thấy ông rất thật lòng, điều kiện cũng tốt, vì điều ấy mà tôi cám ơn. Sự rộng lượng của ông khiến tôi phải đỏ mặt.” Soái Lãng có chút ngại ngùng nói.
Lâm Bằng Phi cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Soái Lãng không giống đang tỏ vẻ để nâng giá trị của bản thân, nhìn đi nhìn lại không ra cái gì. Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân á khẩu, kẻ này thực sự không thức thời, có khi cho rằng hai thị trường kia nắm trong tay mình, không ai làm gì được.
Nền đường trải xi măng, trên đầu là mặt trời vẫn hừng hực, không dễ chịu chút nào, Soái Lãng tới bóng râm xe ngồi xuống. Lâm Bằng Phi cũng phải lau mồ hôi, nhìn bộ dạng có chút vô lại không phù hợp với nhận thức chung của xã hội.
Trong lòng có chút thất vọng, Lâm Bằng Phi khuyên: “Soái Lãng, cả đời cơ hội gặp được không có bao nhiêu đâu, sao lại vì lời hứa miệng mà bỏ đi cơ hội chứ? Nếu cậu từ chối, chúng ta sẽ đừng về phía đối diện rồi, tuy tôi có chút kiêng dè ném chuột sợ vỡ đồ thật đấy, nhưng không phải là không có cách, cậu nghĩ thắng được sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT