Dù là chuyện xưa cũ như trong lịch sử, qua lời kể truyền cảm của Giản Phàm, ai nấy nghe vẫn bùi ngùi, cả nhã phòng im ắng, chỉ có một giọng nói duy nhất.
“La Thủ Chương khi đó e là mang quyết tâm làm ngọc nát hơn ngói lành, đó là khí tiết của người xưa, lại thấy hiệu đã bị đập, không còn mặt mũi nào gặp tiền nhân, hai vợ chồng hòa tỳ sương vào hũ tương cuối cùng uống hết, tới khi chết không nhận tội, vì họ thấy nhà mình làm ăn mấy trăm năm, đường đường chính chính, làm người mấy chục năm, thanh thanh bạch bạch ... Từ đó bí phương thần kỳ của ngự trù La thất truyền ...”
Giản Phàm càng kể giọng càng trầm, câu chuyện này nghe cha kể lại khi nấu ăn trong bếp, với tuổi của y còn chưa lý giải hết ý nghĩa ẩn chứa trong đó, nhưng y cảm thụ được kiên trinh và tiết tháo trong phẩm cách con người, hun đúc lên tự hào nghề nghiệp của Giản Phàm, bởi vậy lần trước bị Tương Cửu Đỉnh chê bai rau xanh củ cải là thứ tầm thường mới phản ứng mạnh mẽ.
“Về sau thì sao, La gia có hậu nhân không?” Hương Hương giọng hơi nghèn nghẹn, vì đa sầu đa cảm nên mới trước kia bị Giản Phàm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ, đóa hoa chưa kịp nở đã bị người ta hái mất.
“Không còn nữa, con trai trưởng của ông ta bị liên lụy, chết trong nông trường cải tạo, con dâu bị cạo đầu giễu phố, không chịu được xỉ nhục, ôm đứa con ba tuổi nhảy lầu tự tử, hai mẹ con ngã máu thịt be bét. Con trai út năm đó chưa trưởng thành, một đêm nghe nói người thân đều chết không nhắm mắt liền phát điên, nhân mạch cuối cùng của La gia đã đứt, bốn mươi năm rồi chưa từng nghe nói hậu nhân La gia xuất hiện ... Đáng tiếc, một món ăn một gia tộc truyền thừa bao đời, không bị hủy diệt qua bao thời đại đổi thay, không bị hủy trong chiến tranh, ôn dịch, phỉ loạn, lại bị diệt trong tay người mình ở thời bình, tiếc thay.”
“Sao anh lại biết chuyện này?” Thư ký Hà hai tay ôm ngực, xúc động hỏi.
“Cha tôi nghe kể từ hỏa kế của La gia năm xưa thoát được kể lại, nhưng bí phương mười mấy đời không ai biết nữa, cha tôi luôn muốn tái hiện lại tuyệt nghệ đó, đáng tiếc, cổ nhân thần kỳ vô cùng, thêm vào năng lực tài lực có hạn, căn bản không thể được như ý nguyện. Tốn hai mấy năm công phu chỉ được tám phần thôi, so với bạch thiết nhục chân chính, so với trình độ của ngự trù La còn cả khoảng cách phải ngước nhìn. Kỳ thực ở tầng cấp này, mỹ thực và di sản văn hóa, văn vật cổ đều giống nhau, không thể tái sinh nữa, hậu nhân chúng ta chỉ có thể có gắng tiếp cận, không đạt được tới tầm cao của tiền nhân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT