Trương Vân chú ý tới sắc mặt hai người, nhưng không bóc trần, mời hai người lên văn phòng tầng 3, rót nước nhìn Tương Địch Giai mắt đỏ hoe như mới khóc, không nhịn được thở dài: “Tôi biết hai vị sớm muộn cũng tới, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, anh ấy chỉ dặn tôi một tiếng, sau này thịt trong cơm hộp chỉ dùng chế phẩm của Cửu Đỉnh. Mấy công ty ăn nhanh Hương Ngoại Hương, Giả Mỹ, Kim Đỉnh thì do ông chủ tôi chỉ đâu đánh đấy, vì thế đều dùng sản phẩm của các vị. Nói ra thì là hai bên cùng có lợi. Làm thủ công tuy ngon hơn, nhưng sản lượng không bằng, có sản phẩm của các vị, xưởng của chúng tôi có thể chuyên tâm bán độc quyền, lợi nhuận còn cao hơn.”
“Vậy siêu thị, cũng là cậu ấy giúp sao?” Tương Địch Giai nén cảm xúc xuống hỏi thêm.
Tương Cửu Đỉnh không tin: “Không thể nào, siêu thị sao lại nể mặt cậu ta.”
“Tổng giám đốc Tương, anh xem nhẹ sức ảnh hưởng của ông chủ tôi rồi.” Tương Vân có vẻ rất kiêu hãnh nói: “Ông chủ tôi không chỉ có tiếng nói trong giới ẩm thực, còn có quen biết lớn ở hệ thống công an, trong Thực Thượng lại có rất nhiều gia quyến công an, từ các mối quen biết này dẫn tới một giám đốc siêu thị không phải dễ dàng sao, cảnh sát nói một câu, anh bảo họ có nể mặt không? ... Đội đặc cảnh và phân cục ba tặng phúc lợi vào lễ trung thu đều là sản phầm của các anh đấy.”
Cứ nghĩ ông chủ lười biếng không làm việc, ai ngờ chủ âm thầm vươn tay tới khắp mọi nơi rồi, tới cả tiền trong túi cảnh sát cũng nhắm vào, nghe nói tân phân cục trưởng cục ba cực kỳ thân thiết với ông chủ. Mấy ngày trước còn nói là muốn mở rộng cấp hàng tới cả đội ngũ cảnh sát giao thông, bọn họ đông người nhiều miệng ăn, Trương Vân tự tin mười phần mười mình tới thương thảo sẽ thuận lợi.
Trương Vân cười nhưng anh em Tương gia không cười nổi, trước giờ tức giận vì bị từ chối giờ bay biến sạch, tuy không đồng ý đầu tư, nhưng hành động vươn tay viện trợ này còn hữu dụng hơn đầu tư trăm lần, khó khăn nhất là mở cửa vào thị trường, Giản Phàm đã ngầm giải quyết cho họ rồi.
“Vốn tôi không hiểu vì sao ông chủ lại không tiếc công sức giúp các vị như vậy, có điều nghe Tằng Nam kể chuyện ông chủ và chị Tương thì tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ là anh ấy không muốn đem tình cảm và làm ăn lẫn lộn với nhau, anh ấy là người nhận người ta một chút ân huệ là cả đời không quên. Người chủ trước của tôi là Sở Tú Nữ hai năm trước có tặng anh ấy Khấu trang này, thời gian trước nghe nói chị ấy đầu tư chứng khoán ở Anh bất lợi, anh ấy trực tiếp trả số tiền này lại, còn giúp thêm khoản lớn ...” Trương Vân hơi ngả về phía trước, hết lời khen ngợi ông chủ, thực tình ông chủ này không tệ, đem gia nghiệp lớn như thế buông tay cho cô quản lý, sự tín nhiệm như vậy không gì sánh được, kẻ sĩ tất nhiên chết vì tri kỷ, còn sợ hai người này có lấn cấn trong lòng, bổ xung: “Hôm nay tôi nói nhiều một chút vậy, nghe nói trước kia giữa hai bên có hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ ông chủ của tôi là người đáng tin cậy, đường hoàng lỗi lạc, ví như những đều bếp năm xưa theo anh ấy, đều được anh ấy tiến cử tới khách sạn 4,5 sao trong thành phố làm bếp trưởng rồi ... Mọi người sẽ không nghĩ anh ấy làm việc là có dụng tâm gì chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play