“Tối hôm đó ...” Tôn Trọng Văn đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đồi núi trôi qua trước mắt, như đang hồi tưởng: “... Đi được mấy tiếng tôi thấy trạm xăng có biển Văn Thủy, liền phát hiện ra phương hướng không đúng, Vân Thành ở hướng nam, mà nơi đó là ở hướng tây nam. Khi đó đường xá không tốt như bây giờ, tới chỗ rẽ vừa rồi, đi về phía bắc, tôi nhớ rõ lắm ... Trời mưa to, Địa Long dựa vào bia địa giới để định vị, tới km 23 hắn còn dừng xe xác nhận ... Sau đó đi ba bốn dặm, nơi đó là vùng đất lõm, có cái dốc, cách mặt đường chừng 3 dặm, giữa lưng núi, lúc thoát ra tôi có quan sát, chỗ cao nhất có tòa tháp ... Tôi đi ngược lại, mất một ngày mới tới đường quốc lộ.”
Giản Phàm vừa nghe vừa nhìn bản đồ, nhưng khi ngước đầu lên ánh mắt quai quái, Tôn Trọng Văn cũng đang nhìn y, thấy vậy vội biện bạch: “Tôi không nói dối, tôi chỉ biết thế thôi ... Sao anh không tin tôi.”
“Tôi tin.” Giản Phàm quay đầu về phía trước: “Hơn bảy tiếng qua, tôi hỏi anh 4 lần, gần như phương hướng, vật đánh dấu đều không sai, tôi không tin không được.”
Bia địa giới km số 25, có hơn 10 chiếc xe đỗ bên đường, đây gần như là toàn bộ gia sản của chi đội, hai chiếc xe chi huy có lắp máy liên lạc công suất lớn, một chiếc xe khí tài, chở các thiết bị tác nghiệp dã ngoại. Ngũ Thần Quảng đang ở trong xe chỉ huy điều phối cảnh sát phân tán khắp dọc đường, vừa nhận được báo cáo từ xe áp giải, còn có chút hoài nghi hành vi giết người đi 200 km dấu xác, quay sang hỏi chủ nhiệm Hạ từ tỉnh xuống: “Chủ nhiệm Hạ, tôi không quen thuộc vùng Lữ Lương này lắm, nơi đây có nhiều mộ cổ lắm à?”
Chủ nhiệm Hạ hiểu ông ta hỏi gì: “Không nhiều, cũng không ít, tôi không quá hiểu điều tra hình sự, cá nhân tôi thấy đó là nơi che dấu tội chứng rất tốt.”
“Vậy xin được thỉnh giáo.”
“Khu vực này lịch sử sớm nhất phải truy tới năm Vĩnh Hòa thứ 5 thời Đông Hán, khi đó thuộc quận Tây Hà. Tới thời Tây Tấn, Hạ chủ Hách Liên Bột Bột dẫn quân tới nơi này, có xây một cái đài cao, giờ vẫn còn di tích, chính là Hách Liên Khất Đài, tới năm Thái Bình Chân Quân thứ chín nơi này là quận Thổ Kinh, văn vật đa phần từ Tam Quốc tới Lưỡng Tấn đều tụ tập ở đây ...” Phàm là người yêu thích cái gì thì thích khoe khoang cái đó, chủ nhiệm Hạ bị hỏi đúng chỗ ngứa, thao thao bất tuyệt nửa ngày phát hiện Ngũ Thần Quảng trừng đôi mắt vô tri lên, mới nhận ra đàn gảy tai trâu, quay lại vụ án: “Vì sao nói đây là nơi che giấu tội chứng tốt? Thứ nhất, đất rộng người thưa, đất đai cằn cỗi, không có tài nguyên thiên nhiên nào đáng kể, cho nên ít hạng mục khai phát, tỉ lệ bị phát hiện thấp. Anh xem, dọc đường chúng ta đi toàn là đồi núi cát vàng, hoa màu chẳng có là bao. Thứ hai, nơi này nằm ở giao giới Đại Nguyên, Lữ Lương, nói chuyên nghiệp chút là vấn đề hợp tác cảnh vụ, giờ chúng ta vẫn chưa giải quyết được vấn đề cảnh sát các nơi hợp tác, huống hồ là tìm một thi thể vô danh. Thứ ba, nơi này tuy lạc hậu, nhưng giao thông lại thuận tiện, hướng tây tới Thiểm Tây, hướng nam tới Lâm Phần, hướng bắc tới Nội Mông, chạy đâu cũng tiện ... Chi đội trưởng Ngũ, đây rốt cuộc là vụ án nào mà thế trận lớn vậy, còn điều tiểu tổ của tôi ở Vân Thành về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT