Ga tàu Đại Nguyên, khi hửng đông mới ló rạng, dòng người về quê tấp nập đã nhốn nháo, so với vài ngày trước lượng người ở nơi này chẳng ít đi chút nào. Đã là 26 tháng Chạp rồi, gần Tết lắm rồi, theo như thời sự Đại Nguyên đưa tin, cơ quan đường sắt đã bổ xung thêm 2 chuyến tàu để phục vụ người dân về quê, vậy mà tới giờ vẫn có mấy vạn người bị kẹt ở đương địa không thể lên tàu.
Sắp Tết rồi, trừ vạn bất đắc dĩ, nếu không thì nhất định phải về nhà, khái niệm nhà với người Trung Quốc là thâm căn cố đế, vĩnh viễn không thay đổi được.
Ngoài ga tàu, hai chiếc xe van phanh két lại, đỗ ở bên bãi đỗ xe, đỗ xe ở ga tàu thì chẳng có gì lạ, nhưng chuyện lạ xảy ra rồi, một hai ba bốn năm sáu bảy tám ... Thêm vào lái xe và người ghế phụ lái, trong cái xe van nhỏ mà chen lấn 12 người, hai chiếc xe là hai mấy người. Người đã đành, mỗi người còn có hành lý, thật không biết làm sao người ta nhét vào được. Người và hành lý đã đành đi, không ngờ đại bộ phận còn là nữ nhân khá xinh đẹp, ăn mặc thời thượng màu sắc đẹp mắt, mỗi người một vẻ, đám oanh yến ríu rít đứng tụ một chỗ, thực sự tạo ra xung đột thị giác không nhỏ, không muốn thu hút ánh mắt người ta không được.
Người có chút am hiểu nhân tình thế thái đều cùng có phán đoán: À, Tết mà, chim mỏi về tổ, gà cũng về ổ.
Chỉ có điều đây là thời đại chỉ cười kẻ ngèo chứ không ai cười gái đĩ, chẳng ai lại đi cười những tiểu thư đeo vàng đeo bạc hành lý căng phồng thế kia, ít nhất những người này còn hơn hành khách bình thường, về nhà có người đi đưa chân, có năm tên nam nhân tướng mạo hung tợn giúp xách hành lý, đi về phía đại sảnh. Thế là càng có nhiều người hâm mộ, người có vé không phải xếp hàng.
Từ đại sảnh đi ra thẳng sân ga, năm nam nhân đếm đủ số người đưa từng cô gái lên tàu, được đám chị em ném cho vô số ánh mắt ám muội và nụ hôn gió, đặc biệt là vị đầu to lại còn bị thương, đi từng cửa sổ dặn dò đám chị em. Lúc thì Hồng Hồng, năm sau lên sớm nhé, đi được vài bước lại, Tiểu Tuyết, giao hẹn trước rồi nhé, dẫn thêm vài em gái tươi mát ở thôn lên, nói với họ, tới chỗ chúng ta, chỉ đứng thôi một năm vài vạn, còn nếu thoải mái nằm xuống, hai tháng đủ xây nhà.
Có thể nghiêm túc thâm tình nói ra mấy lời ghê tởm như vậy giữa chốn đông người, trừ Đường Đại Đầu của Thịnh Đường e là khó tìm người thứ hai có trình độ như vậy. Cho dù là các cô gái trải sương gió, cũng bị lời lưu manh của tên này làm xấu hổ che miệng cười. Dỗ dành bên này rồi, Đường Đại Đầu lại nhìn cô gái dẫn đầu tuổi hơn lớn, vội vàng hôn tay tạm biệt, cười hi hí: “Chúng ta gặp nhau là duyên, sau này gặp lại tiếp tục nối tiền duyên nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT