Trương Kiệt nói với điệu bộ hết sức oan ức, cơ mà lại chẳng thấy Giản Phàm có phản ứng gì cả, mắt cứ nhìn chằm chằm lên lên trần nhà, đây cũng là hành động vô thức khi đi sâu suy nghĩ, nhiều lần chứng kiến rồi.
Chắc là vì trong đầu lúc nào cũng đầy chủ ý xấu nên cứ thi thoảng lại ngẩn người, người ta trầm tư suy nghĩ thì thâm trầm trí tuệ, Giản Phàm thì cái mặt nghệt ra như thằng ngốc, mấy lần Trương Kiệt định nhét cái gì đó vào mồm Giản Phàm mà không có cái gan đó.
Còn nếu như Giản Phàm mà thâm trầm thì chắc chắn trăm phần trăm là vờ vịt.
Không biết qua bao lâu Giản Phàm nghiến răng nghiến lợi rồi ánh mắt từ từ khôi phục bình thường, Trương Kiệt chỉ đợi có thế chỉ mặt mắng: “Này, này, vừa rồi bắt tôi nói nửa ngày trời, rốt cuộc cậu có nghe không đấy, trêu tôi đấy à?”
“Trêu anh à? Tôi còn muốn tố cáo anh đấy.” Giản Phàm nổi cáu vung tay đánh tay Trương Kiệt sang bên: “Tự ý gặp mặt nghi phạm, tự ý tiết lộ tình hình điều tra cho nghi phạm, đây là hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, mai tôi dẫn đốc sát tới bắt anh.”
“Cậu cũng nhỏ nhen quá đi, tôi chỉ dẫn đốc sát đi tìm cậu một lần thôi mà thù dai thế, nhất định phải tìm lại cân bằng tâm lý thế à? Chuyện này tôi chỉ có công không tội.” Trương Kiệt nói cứng, tuy đoán Giản Phàm chỉ dọa mình thôi, cơ mà hơi ớn.
“Thế à, vậy thì sao anh phải che dấu, tôi không hỏi thì anh không chịu nói chứ gì? Trương Kiệt, anh không bị người ta lợi dụng làm công cụ đả kích kẻ khác đấy chứ?” Giản Phàm chợt chất vấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play