Trương Kiệt lè lưỡi cười ngốc nghếch: “Suy đoán, chẳng lẽ chỉ cậu mới biết suy đoán?”
“Nói dối.” Giản Phàm khẳng định ngay tên này trả lời không thật, nhíu mày: “Lần trước ăn cơm ở nhà tôi, anh nói là chị Hồ nói, nhưng chị Hồ chỉ tiếp xúc với vụ án Tề Viên Dân, chị ấy không thể liên hệ tới Tề Thụ Dân. Bốn năm trước khi phát sinh vụ án buôn lậu của Trịnh Thành Thắng, Tề Thụ Dân đã ra nước ngoài, căn bản không ở trong phạm vi hiềm nghi.”
“Cậu, cậu ... Làm sao mà nhớ được chi tiết thế? Đến tôi còn không nhớ mình đã nói gì.” Trương Kiệt luống cuống.
“Đừng có dông dài vô nghĩa, nói, chuyện là sao? Đừng bảo với tôi anh có thể suy luận, có phải là có người ở sau chỉ chiêu cho anh không? Người đó là ai?” Giản Phàm chỉ mặt Trương Kiệt, điệu bộ này chính là thẩm vấn nghi phạm.
“Không có, tôi vô ý tra ra.” Trương Kiệt gạt tay Giản Phàm đi.
“Được, anh nói chứ gì?” Giản Phàm khoanh tay trước ngực, tựa hồ có chút tức giận: “Tôi đi nói với đội trưởng Lục, kể ngọn nguồn với anh ấy, xem anh giải thích ra sao, không thì tôi đi nói với chi đội trưởng. Đội trọng án xuất hiện nhân vật văn võ song toàn như anh, chi đội trưởng chắc là mừng lắm ... Không nói chứ gì? Đừng hối hận, tôi nghi anh thông đồng tiết lộ bí mật, tôi tố cáo anh.”
Nói tới đó cầm di động ra bấm số, Trương Kiệt nhìn thấy thế hoảng luôn, kéo tay Giản Phàm không được, đoạt lấy di động, cười nịnh: “Tổ trưởng, tổ trưởng, xin cậu, cậu là lão đại, tôi sợ cậu rồi ... Tôi giúp cậu tìm ra manh mối nhanh chóng, tôi không có công thì cũng vất vả. Tôi nói, tôi nói, tôi nói được chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play