Hai người giống như đôi vợ chồng tân hôn, dù một ngày 24 giờ ở bên nhau chưa thấy đủ, vì thế chỉ có thể an ủi nỗi tương tư qua điện thoại.
“Chị!”
“Sao lại gọi điện giờ này? Có việc gì thế?”
“Không có gì, chỉ muốn nghe giọng của chị thôi.” Vừa nghe giọng nói êm ái kia, bao mệt mỏi bị quét sạch, có thể tưởng tượng bên kia chị Tương môi hơi cong lên, miệng Giản Phàm cũng hiện lên nụ cười, ngồi dựa lưng vào ghế xe, chuẩn bị cuộc nói chuyện dài.
Trương Kiệt lái xe cảm thấy sởn hết gai ốc, vội đi cho nhanh.
Kỳ thực con người ta đôi khi suy nghĩ rất đơn giản, ít nhất trong con mắt Giản Phàm thì rất đơn giản, khi đi học thì KTX, nhà ăn và phòng học liền thành một đường, khi đi làm thì đơn vị, nhà, quán ăn là địa điểm cố định, sống thôi mà. Với nhân vật lớn tất nhiên có trăm công nghìn việc để chìm đắm vào, nhưng với nhân vật nhỏ mãi mãi chỉ là việc vụn vặt như ăn uống thôi.
Đặc điểm này thể hiện trên người Giản Phàm hết sức rõ ràng, trên đường gọi điện về nhà hỏi thăm, đó đã thành thói quen hàng ngày, rồi lại gọi điện cho Lỵ Lỵ hỏi học hành ra sao, có đủ tiền chi tiêu không? Nếu không bảo với anh, đang đi học nên ưu tiên chú tâm vào học, đừng quá nặng nề chuyện kiếm tiền, nếu không hai đằng dang dở, trước kia thế là hết, giờ tất nhiên là còn có chị Tương, nói gì thì không thể kể với người ngoài rồi, đợi khi Trương Kiệt tới nơi mới cúp điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT