Tiếng đóng cửa, Giản Phàm đưa mắt nhìn lên, Tằng Nam thong thả từ nhà vệ sinh đi ra, đã rửa sạch nước mắt, mỹ nhân trời nam làn da trắng nõn tự nhiên, không còn chút lớp trang điểm nào nữa, bớt đi rất nhiều vẻ quyến rũ, tựa rũ sạch duyên hoa, Tằng Nam trở nên tươi mát thoát tục, thanh nhã tựa cúc trắng, cảm giác thanh lệ không thua kém Tương Địch Giai, tim không khỏi thoáng chao đảo, kiếm chuyện để nói: “Cô nhìn cô xem, trang điểm bừa bãi làm gì, xinh đẹp tươi mát như bạch thiết nhục vậy, tự nhiên ngon mắt hơn bao nhiêu ..”
Ít khi lời nói đùa của Giản Phàm lại mất đi hiệu quả như vậy, Tằng Nam không cười, đi tới trước mặt Giản Phàm, mân mê ngón tay, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Cám ơn anh Giản Phàm, bao năm qua tôi tìm chiến hữu, đồng nghiệp của cha tôi, còn cả lãnh đạo mấy nhiệm kỳ, bọn họ đều dứt khoát kết luận cha tôi biển thủ, coi cha tôi như trộm, nhìn tôi cũng như trộm. Cám ơn anh, tôi luôn tin trên đời có người mắt sáng.”
“Đừng đừng, tôi chỉ nói thôi mà, đồng tình với người khác thì ai chả làm được, không đáng tiền.” Giản Phàm lắc đầu, không thấy mình cao thượng gì, lúc đó nói thế chỉ để Tằng Nam biết chuyện này khó khăn ra sao.
Tằng Nam không nói tiếp, mở ví nhỏ, lục lọi một hồi rút ra một tấm ảnh, dùng hai tay đưa cho Giản Phàm: “Đây là mẹ tôi, đây là cha tôi ... Đây là tôi, ảnh sinh nhật một tuổi của tôi đấy.”
Đó là bức ảnh gia đình ba người, cũ lắm rồi, nữ nhân khá giống với Tằng Nam hiện giờ, nam nhân rất gầy, nhưng anh tuấn, cho dù ở thời đại này cũng thuộc hàng soái ca. Làm người ta chú ý hơn cả là mỗi người một tay nhấc cô bé mặc cái yếm đỏ, gần như là ảnh khỏa thân .. Oa, nhìn phong tình Tằng Nam bây giờ, lại đối chiếu với cô bé bụ bẫm trong ảnh, thật chẳng tìm thấy tí liên quan nào, chụp ảnh khỏa thân mà khác biệt quá lớn, cô bé chỉ thấy đáng yêu, còn cô lớn này mà chụp ảnh khỏa thân có khi chỉ muốn ...
Không ai phát hiện Giản Phàm đang nghĩ bậy, Tằng Nam thì vẫn chìm đắm trong hồi ức hạnh phúc, giọng vừa nhẹ lại vừa êm: “Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi bị phát hiện u xương ác tính, cha tôi không biết mệt mỏi chăm sóc mẹ, khi đó điều kiện y tế đâu được như bây giờ, mẹ tôi lên bàn phẫu thuật, còn chưa phẫu thuật xong đã đi rồi, cha tôi sụp đổ ... Ba mươi mấy tuổi, chỉ qua vài ngày mà cha tôi đã có tóc bạc ... Mẹ tôi không còn nữa, hai cha con tôi nương tựa vào nhau, cha tôi coi tôi như bảo bối, tôi đi học sơ trung mà ngay nào cũng nắm tay đôi đưa tới trường, tôi chỉ cảm sốt một chút cũng lo tới chảy nước mắt ... Ngày hôm đó trời mưa lớn, cha tôi mặc áo mưa cõng tôi về nhà, làm cơm cho tôi, hai cha con ăn cơm vui vẻ như mọi ngày, còn nhìn tôi làm bài tập, ru tôi ngủ ... Đến khi tôi mở mắt ra thì trong phòng toàn cảnh sát, không thấy cha tôi nữa, bọn họ đều nói cha tôi là trộm, tôi cũng bị coi là trộm, đến trẻ con xung quanh, bạn bè, không ai chơi với tôi nữa, còn xua đuổi tôi ... Tôi cũng chẳng cần chơi với ai, chỉ ngày ngày đứng ở cửa đợi, đơi, đợi một ngày cha tôi bỗng dưng trở về, gọi tôi, sau đó nhào vào lòng cha ... Tôi
Đã khóc không ra tiếng, không cả ra nước mắt nữa rồi, nhưng càng khiến người ta đau lòng hơn lúc nãy bội phần, Giản Phàm hết sức tự nhiên đưa tay ra kéo Tằng Nam vào lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play